“Phải, chị là tới xem xem, gần đây cũng không liên lạc với chị em, chị không biết cô ấy thế nào rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ nghĩ rồi mới nói, mình lúc đó bị Diệp Tri Thu nhốt trên đảo nhỏ, cũng không biết phía Lam Tử Thất có nôn nóng không, nhưng bây giờ xem ra, Lam Tử Thất hẳn là không quan tâm nỗi mình nữa.
Một người em trai tàn tật và một người ba đầu óc có vấn đề, cô ấy phải làm thế nào? Đôi mắt Lam Dũng có chút u ám. “Chị Hạ Lan, chị có thể giúp em một việc không?" “Em nói đi.”
“Chị có thể giúp em tìm một công việc có thể làm ở nhà không, em vốn ứng tuyển vào công việc phiên dịch, nhưng vì không có thời gian đi đưa bản thảo, người ta không cần em nữa, điều kiện kinh tế nhà chúng em bây giờ không tốt, chị em sắp mệt xỉu rồi, em là đàn ông trong nhà, không thể để chị em vất vả như vậy, em chỉ hi vọng chị giúp em tìm một công việc, bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ cần có thể chia sẻ gánh
nặng với chị em là được.”
Nghe thấy Lam Dũng nói vậy, mũi Thẩm Hạ Lan có chút chua xót.
Lam Dũng đã từng là một phú nhị đại phấn chấn ngời ngời, bây giờ vì cô và nhà họ Diệp mà trở thành dáng vẻ này, trong lòng cô rất khó chịu.
“Chị sẽ giúp em, em yên tâm đi”
“Chị Hạ Lan, em biết chị tốt bụng, cũng biết chị cứ cảm thấy nhà họ Lam chúng em bây giờ như vậy là có liên quan tới chị và nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569466/chuong-928.html