Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc này rất thoải mái, khi cô tỉnh dậy thì người ngồi trước mặt cô không phải là Tiểu Ái, mà là Diệp Ân Tuấn.
"Tỉnh rồi sao?"
Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn cô.
Thẩm Hạ Lan tưởng mình vẫn đang mơ nên dụi dụi mắt, khi mở mắt ra lần nữa thì Diệp Ân Tuấn vẫn còn đó.
Thấy cô đáng yêu như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi đau lòng.
"Là anh, anh thật sự đã về rồi."
Anh còn chưa kịp thay quần áo nữa.
Thẩm Hạ Lan đột ngột ngồi dậy lao thẳng vào lồng ngực anh. Nhiệt độ cơ thể ấm áp và lồng ngực cường tráng cho cô cảm giác chân thực.
Diệp Ân Tuần lo lắng nói: "Anh còn chưa thay quần áo, người anh rất lạnh."
"Em không quan tâm, em chỉ muốn ôm anh thôi." Cô như một đứa trẻ dựa vào lồng ngực Diệp Ân Tuấn không chịu buông ra. Diệp Ân Tuấn mỉm cười ôm chặt lấy cô. "Đã là mẹ hai đứa con rồi mà sao vẫn y như con nít vậy hửm" "Em thích vậy đó." Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa cạ Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong người như có lửa đốt, nhưng anh lại không thể đẩy cô ra.
Đây thực sự là một sự tra tấn ngọt ngào.
Thẩm Hạ Lan nhận thấy những thay đổi trong cơ thể của Diệp Ân Tuấn, cô thích thú nhìn anh nói: "Anh đang kìm nén hửm?"
"Nếu không thì sao?"
Diệp Ân Tuấn thấy cô cố ý làm vậy thì thở dài một hơi. "Em đấy, ngồi yên nào, để anh xem có gầy đi không." Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ngồi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569442/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.