“Mẹ, mẹ có phải tâm trạng rất không tốt không?”
Diệp Minh Triết thấy dáng vẻ khó chịu của Thẩm Hạ Lan, vô cùng ngoan ngoãn nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt đó thật sự khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan hòa tan.
“Không có, mẹ còn có con, còn có Tranh và Nghê Nghê, nhìn thấy các con thì mẹ có phiền não gì cũng không có rồi.”
Thẩm Hạ Lan bế Diệp Minh Triết lên.
Diệp Minh Triết giãy giụa một chút.
“Mẹ, con rất nặng, thân thể của mẹ bây giờ không tốt, vẫn là đừng bế con.”
“Đứa con trai ngốc của mẹ, mặc kệ lúc nào, ở nơi này của mẹ, con mãi mãi đều là bảo bối mẹ yêu nhất. Đừng nói nữa, để mẹ bế con, mẹ đều không nhớ bao lâu rồi không có bế con.”
Thẩm Hạ Lan bế Diệp Minh Tiết lên đùi của mình, cả người bởi vì con trai mà trở nên dịu dàng.
Phải, cô đều không thể chịu được con trai của mình rời khỏi mình thời gian quá dài, thì sao lại oán trách ba mẹ Thẩm đi tìm con gái ruột được chứ? Hiện nay tuy Thẩm Niệm Niệm có hơi rắc rối, nhưng nể mặt của ba mẹ Thẩm, có lẽ cô có thể nhịn?
Thẩm Hạ Lan không ngừng an ủi bản thân, tâm trạng mới xem như tốt hơn một chút.
Khi má Hoàng tới, Thẩm Hạ Lan còn đang nói gì đó với Diệp Minh Triết.
“Bà chủ, ba mẹ nhà họ Thẩm sắp đi rồi, cô muốn xuống tiễn không?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững ra.
“Được, tôi bây giờ đi xuống.”
Cô bế Diệp Minh Triết lên trên giường, thấp giọng nói: “Con tự mình chơi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569409/chuong-871.html