Chương trước
Chương sau
“Ông cụ Tiêu, ông làm vậy không ổn đâu?”
Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan trở nên hơi âm u.
Ông cụ Tiêu nhìn cô, cười bảo: “Thế nào? Không gọi ông ngoại nữa sao?”
“Tôi vẫn chưa biết rốt cuộc ông có phải ông ngoại của tôi hay không. Hay thế này đi, mẹ tôi không có ở đây nhưng dì Lưu Mai của tôi thì có, hay để tôi gọi bà ấy tới xác nhận thân phận của ông?”
Khi Thẩm Hạ Lan nhắc đến Lưu Mai, nụ cười trên mặt ông cụ Tiêu biến mất, ngược lại thay vào đó là vẻ tức giận.
“Đừng nhắc tới người đàn bà đó, cô ta không phải người nhà họ Tiêu.”
“Ông cụ Tiêu, lời này sai rồi, bà ấy là em gái ruột của mẹ tôi. Nếu ông không phải ba của mẹ tôi thì tại sao không phải ba của dì tôi chứ?”
Thẩm Hạ Lan hỏi ngược lại.
Vẻ mặt của ông cụ Tiêu càng khó coi hơn.
“Hừ! Cùng mẹ với mẹ cô thì nhất định phải cùng ba à? Sao cô không nghĩ, nếu cô ta là người nhà họ Tiêu, tôi sẽ bỏ mặc cho cô ta thất lạc bên ngoài ư?”
“Ý ông là gì?”
Thẩm Hạ Lan nhất thời không phản ứng kịp.
Cùng mẹ nhưng lại không phải cùng ba, tin tức gì thế này? Chẳng lẽ ý của ông cụ Tiêu là bà ngoại ngoại tình với người đàn ông khác? Lưu Mai không phải con của ông cụ Tiêu?
Có vẻ như câu trả lời cho câu hỏi chỉ có ý nghĩa theo cách này, nhưng dù thế nào thì Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy không có khả năng lắm.
Trong thời đại của ông cụ Tiêu sao có thể có phụ nữ ngoại tình chứ? Hơn nữa, nhìn ông cụ Tiêu cũng không giống một người có thể dễ dàng tha thứ cho việc người phụ nữ của mình ngoại tình. Nếu biết không phải con gái ruột của mình thì cần gì phải giữ hai mẹ con bà ta lại nhiều năm như vậy?
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan không hỏi những câu này mà chỉ nghi ngờ trong lòng.
Ông cụ Tiêu cũng không sợ Thẩm Hạ Lan cười nhạo, ông ta giận dữ nói: “Năm ấy tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, lần đó đi suốt ba năm, sau khi về thì bà ấy đã mang thai. Cô nói cho tôi biết, tôi không ở nhà thì bà ấy có con với ai? Dù tôi có hỏi thế nào, bà ấy cũng không chịu nói, cũng không phủ nhận đứa bé đó không phải con tôi. Lúc đó nếu không vì danh tiếng của tôi thì tôi đã không thể giữ bà ấy với đứa bé lại. Sau đó người chủ động nói ly hôn cũng là bà ấy, điều kiện duy nhất để ly hôn là phải đưa đứa bé kia đi, bà ấy không cần thứ gì của nhà họ Tiêu, thậm chí không cần con gái của hai chúng tôi. Một người đàn bà như thế còn gì để nói, đứa con gái do bà ấy dạy dỗ có gì giỏi? Tiêu Trấn Sơn tôi vẫn chưa đến mức phải lừa gạt một con nhóc như cô.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ mình nói gì cũng không ổn, thế là quyết định im lặng.
Ông cụ Tiêu thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì thì lạnh lùng hỏi: “Sao cô không nói nữa? Không hỏi nữa? Hay là muốn làm theo lời tôi bảo?”
“Quan hệ giữa ông với Phương Thiến là gì? Tại sao ông lại muốn cứu bà ta? Nếu ông luôn chú ý tôi, ông phải biết ân oán giữa tôi với bà ta quá nhiều, hơn nữa bà ta muốn dẫn dắt nhà họ Phương làm gì, lẽ nào ông không biết ư? Nếu ông có thể ở đây, chắc chắn ông cũng là người có công từng đóng góp trong quân đội. Nếu đã vậy thì tại sao ông vẫn muốn làm như thế?”
“Tôi không cần nói với cô tại sao tôi muốn làm như thế, cô cũng không cần biết. Cô chỉ cần làm theo lời tôi là được.”
Ông cụ Tiêu cũng không định nói quá nhiều với Thẩm Hạ Lan.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu bảo: “Ông quen Ân Tuấn, sao không tìm anh ấy?”
“Tính tình của thằng nhóc thối tha đó chẳng khác gì đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng, ai nói cũng không dao động được cậu ta.
Nhưng cô là một ngoại lệ, cậu ta cưng chiều cô vô độ. Có lẽ cô vẫn chưa biết nhỉ? Diệp Ân Tuấn đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho cô, hiện tại cô là người giàu nhất thế giới, cô có biết không? Giờ cậu ta đang làm thuê cho cô.”
“Gì cơ?”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn choáng váng.
Không phải chỉ cho cô một phần thôi ư? Sao có thể là toàn bộ?
Ông cụ Tiêu thấy Thẩm Hạ Lan như vậy bèn cười bảo: “Thằng nhóc này cũng là một kẻ si tình, nếu không vì gia tộc thì bây giờ nói không chừng cậu ta với cô đã phát triển tốt hơn rồi, nhưng cũng coi như mỗi người một cách sống. Rốt cuộc cô có đồng ý hay không?”
“Tôi không thể đồng ý!”
Quyết định của Thẩm Hạ Lan khiến khuôn mặt vừa nở nụ cười của ông cụ Tiêu lập tức cứng đờ.
“Cô nói gì? Tôi nghe không rõ!”
“Tôi nói tôi không thể đồng ý. Bất kể chuyện này vì tôi hay vì những người khác, Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không làm vậy, huống hồ Phương Thiến có tội thì phải chịu, ông nên biết điều đó. Tôi chỉ không rõ tại sao ông biết bà ta phạm tội không thể tha thứ nhưng lại muốn yêu cầu chúng tôi thả bà ta ra, để bà ta tiếp tục làm hại người khác? Hơn nữa, tôi cũng không tìm thấy bất cứ lý do nào để khuyên Diệp Ân Tuấn thả Phương Thiến. Quá nhiều vụ kiện bà ta liên quan đến mạng người, không phải một câu không truy cứu của chúng tôi là không sao. Do đó, ông cụ Tiêu, tôi không thể làm gì được trong chuyện này.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì định đứng dậy rời đi, nhưng lại nghe thấy ông cụ Tiêu ném tách trà.
Nước trà bắn tung toé trên mặt đất, Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, ông cụ Tiêu đúng là một ông lão xấu tính!
Nhưng cô cũng không thoả hiệp điều gì, chỉ tạm dừng rồi đi tiếp, nhưng cô lại nghe thấy ông cụ Tiêu lạnh lùng bảo: “Nếu cô không đồng ý, bây giờ bước ra khỏi cánh cửa này, tôi bảo đảm cả đời này cô không được gặp lại mẹ cô!”
“Ông nói gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức dừng bước, xoay người lại, nhìn ông lão trước mắt mình một cách khó tin.
Ông cụ Tiêu có vẻ không hề nói đùa, ngược lại còn mở một video đưa cho Thẩm Hạ Lan.
Trong video, Tiêu Ái bị nhốt trong một căn phòng, xung quanh toàn là người canh giữ, bà sốt ruột muốn ra ngoài thế nào cũng không được.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài phòng bà.
Trương Linh!
Sao Trương Linh lại ở chỗ Tiêu Ái?
Cô bỗng cảm thấy khung cảnh nơi đây khá quen thuộc, nhưng tạm thời vẫn không thể nhớ ra.
Ông cụ Tiêu thấy cô như vậy thì lạnh lùng nói: “Không nhớ đây là đâu sao? Cô có còn nhớ cô từng đến một thị trấn nhỏ ở Vân Nam, sau khi gặp Trương Linh thì đuổi theo một lúc lâu, nhưng cuối cùng không đuổi theo kịp không?”
Thẩm Hạ Lan chợt nhớ ra.
Ông cụ Tiêu nói tiếp: “Hôm đó là ngày Trương Linh ra ngoài mua đồ ăn cho mẹ cô, vừa khéo gặp cô, vì sợ bị lộ hành tung nên mới nhanh chóng bỏ chạy. Không ngờ cô lại đuổi theo, nếu không có người của tôi trợ giúp, cô ta rất có thể đã bị cô đuổi kịp. Có phải bây giờ cô đã có chút ấn tượng rồi không?”
Lòng Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên khó chịu không thể tả.
Hoá ra cô đã từng cách mẹ mình chỉ một bước, hoá ra cô đã từng cách Tiêu Ái gần đến vậy!
Nếu lúc đó cô kiên trì thêm chút nữa, nếu cô lục soát kỹ hơn nữa, có phải cô đã có thể cứu được mẹ rồi không?
Nhưng giờ phải làm sao?
Mẹ cô đang ở Vân Nam xa xôi, cô không cứu được!
Mắt Thẩm Hạ Lan lập tức ươn ướt.
“Tại sao? Bà ấy là con gái của ông! Con gái ruột của ông! Tại sao ông có thể đối xử với con gái mình như thế chỉ vì Phương Thiến?”
“Tôi làm vậy không phải vì nó không nghe lời giống cô sao? Nếu nó nghe lời tôi, làm theo lời tôi từ sớm thì sẽ không như bây giờ. Trước đây tôi không đồng ý nó thích người nhà họ Hoắc, nó nhất định phải khăng khăng làm theo ý mình, cuối cùng khiến bản thân bị thương nặng, một mình ra nước ngoài chữa thương, lần đó đi suốt nhiều năm. Tôi cứ tưởng nó đã nghĩ thông suốt, nhưng dù nó về Hải Thành cũng không tới thăm tôi, thậm chí lúc đi cũng không gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nó còn không nói cho cô biết sự tồn tại của tôi, đây là việc một đứa con gái nên làm ư?”
Ông cụ Tiêu cũng rất tức giận, dường như ông ta cực kỳ tức giận khi nhắc đến Tiêu Ái.
Thẩm Hạ Lan nhìn ông ta với vẻ mỉa mai: “Nếu ông thực sự là một người ba xứng chức thì sao mẹ tôi có thể đi ngang qua cửa nhà mà không vào? Sao có thể không nói cho tôi biết sự tồn tại của ông? Mẹ tôi không phải người không biết phải trái, bà ấy là một người phụ nữ có tam quan đúng đắn, sẽ không vì ông là ba bà ấy mà nghe lời ông vô điều kiện, tôi cũng thế. Vậy nên ông cũng muốn giam lỏng tôi như mẹ tôi sao?”
“Nếu cô không nghe lời, tôi sẽ suy xét làm như vậy.”
Ông cụ Tiêu không hề che giấu ý đồ của mình.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi xót xa cho Tiêu Ái.
Đời này bà đã mất đi tình thương của mẹ từ nhỏ, người ba duy nhất lại kiêu ngạo cố chấp thế này, thậm chí có chút không nói lý, rốt cuộc nhiều năm qua bà đã trải qua như thế nào?
Thẩm Hạ Lan càng nhớ Tiêu Ái nhiều hơn.
“Được, nếu cô đòi giam lỏng thì tôi sẽ nhốt cô cùng với mẹ cô!”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến ông cụ Tiêu rất tức giận.
“Cô thà bị tôi nhốt cũng không chịu đồng ý sao?”
“Đúng vậy!”
“Được, tôi sẽ cho cô được như ý! Nhưng cô nghĩ tôi nhốt cô, tôi sẽ không có cách khác sao? Giờ cô đang mang thai con của Diệp Ân Tuấn, dù cô không cầu xin, chỉ cần cô nằm trong tay tôi, tôi không tin thằng nhóc thối tha đó không nghe lời!”
Nghe ông cụ Tiêu nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu.
“Ông muốn bắt cóc vua ra lệnh cho thần ư?”
“Có thể nói như vậy. Nếu cô đồng ý, cô vẫn là cháu gái của tôi, mọi chuyện giữa chúng ta đều dễ nói. Nếu cô không đồng ý, tôi cũng chỉ có thể ép buộc Diệp Ân Tuấn đồng ý. Dù sao thì nói thế nào, Phương Thiến cũng phải được thả ra!”
Lời của ông cụ Tiêu nói làm cho Thẩm Hạ Lan lắc đầu cười khổ.
“Tại sao những người làm tổn thương và ép buộc tôi luôn là người thân của tôi? Có phải các ông đều nghĩ có mối quan hệ huyết thống này thì tôi sẽ khoanh tay chịu trói, sẽ nghe theo lời các ông không? Hay là các ông thật sự nghĩ rằng mối quan hệ huyết thống này có thể thuận buồm xuôi gió, không gì không xuyên thủng được? Lúc nào các ông cũng lợi dụng sự tốt bụng của tôi, tôi không chịu thì ép buộc tôi làm những việc tôi không muốn làm. Các ông luôn miệng nói là người thân của tôi, nhưng lần nào cũng làm những chuyện tổn thương tôi. Các ông vẫn còn mặt mũi tới nói tình thân với tôi ư?”
Ông cụ Tiêu không thể nén giận nữa trước những gì của Thẩm Hạ Lan nói.
“Đây là lần đầu tiên tôi tìm cô!”
“Phải, lần đầu ông tìm tôi mà đã ép buộc tôi, thậm chí muốn lợi dụng tôi để uy hiếp Ân Tuấn làm một chuyện không hợp lý, ông cảm thấy có thích hợp không?”
“Tôi chẳng cần biết có thích hợp hay không, tôi chỉ cần Phương Thiến được thả ra! Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, tôi đã cho người bảo lãnh Phương Quyên với Vu Vĩ ra ngoài. Tiếc thay con trai họ là một kẻ ngu, nhất định phải điều tra tôi, tôi chỉ có thể để cậu ta nằm viện vài ngày. Cô cũng không cần lo lắng, cậu ta không chết được đâu, dù sao thì có cậu ta, Phương Quyên mới có thể nghe lời. Nếu cô vẫn không đồng ý, cô bạn thân của cô có về nhà an toàn hay không thì khó nói.”
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng nổi giận.
Cô đột nhiên bước tới một bước, nhìn hầm hầm vào ông cụ Tiêu với vẻ lạnh lùng, nói ra từng câu từng chữ: “Ông động vào tôi còn được. Nếu ông dám làm tổn thương Lam Tử Thất, tôi sẽ không để yên cho ông.”
“Vậy ư? Tôi cũng muốn nhìn xem cô có thể làm gì tôi?”
Ông cụ Tiêu nói xong thì túm chặt lấy cổ tay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy cả cánh tay mình tê dại, không còn chút sức lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.