Triệu Ninh do dự một lúc, lập tức làm Diệp Ân Tuấn có hơi sốt ruột.
“Sao nào? Chuyện khó nói vậy à?”
“Không phải, nói ra được, nhưng không biết có chính xác hay không, em chỉ cảm thấy rất giống”
Triệu Ninh nói, làm người ta không hiểu ra sao.
*Ý là sao? Em nói rõ ràng hơn xem”
Triệu Ninh vội vàng ho khan nói: “Tổng giám đốc Diệp, có người đã từng gặp bà cụ ở nhà họ Phương, nhưng cũng không dám khẳng định”
“Bà cụ nào?”
Thẩm Hạ Lan lập tức hỏi, nhíu chặt mày lại.
Diệp Ân Tuấn cũng híp mắt lại.
Triệu Ninh nghe giọng nói vội vàng của Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng đáp: “Là bà cụ Diệp Phương Thiến của chúng ta, nhưng cũng chỉ gặp một lần rồi không thấy nữa.
Nhưng chẳng phải bà cụ nhà chúng ta đã chết từ lâu rồi sao? Không lẽ còn có chị em sinh đôi sao?”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn thoáng qua mắt nhau.
“Không có chị em sinh đôi, là bà ta”
Diệp Ân Tuấn nhớ đến lúc trước anh không tìm được xác của Phương Thiến, có người nói là nổ tung cùng với ô tô rồi, nhưng vẫn không có được lời giải thích hợp lý vì sao.
lúc đó ô tô sẽ nổ. Bây giờ xem ra, tất cả đều chỉ là mưu kế để Phương Thiến có thể kim thiền thoát xác.
Có lẽ lúc trước bà đã nghĩ đến sau khi đối xử với Thẩm Hạ Lan như thế, Diệp Ân Tuấn chắc chắn sẽ không tha cho bà, cho nên bà đã tự để lại đường lui cho chính bản thân rồi?
Thẩm Hạ Lan sa sầm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569340/chuong-802.html