Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cười, xoa xoa mũi cô. “Sao lại không chứ? Vợ anh vẽ tranh cho anh thì dù thế nào cũng phải giành thời gian chứ?
Miệng anh giờ cứ như rót mật ấy, ngọt quá, em không chịu nổi” Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu, quay người bước đi.
Diệp Ân Tuấn ôm cô lại, anh nói: “Chịu không nổi anh thì em định chịu nổi ai hả?” “Không biết, chắc là tìm người đàn ông thật thà chất phác chút.” “Em dám!” "Anh cứ xem em dám hay không nhé” Thẩm Hạ Lan nói xong thì bỏ chạy.
"Này, ai cho em chạy!” Diệp Ân Tuấn đuổi theo cô. Thẩm Hạ Lan vừa chạy vừa cười nói: “Em đâu phải đàn ông mà kiểu này kiểu kia” “Em đứng lại cho anh!” “Bắt được em đi rồi nói tiếp.” Hai người như hai đứa trẻ, cùng chạy trên đường lớn.
Tiếng cười của họ vang vọng trong không gian, âm thanh đơn thuần, trong sạch đó khiến lòng người ta vui vẻ vô cùng.
Hai người chẳng thèm để ý đến ánh nhìn của người khác, vui vẻ náo loạn, đùa giỡn. Cho tới lúc Thẩm Hạ Lan thẩm mệt, ngồi xuống bên cạnh | bồn hoa, cô lại bị Diệp Ân Tuấn kéo dậy.
“Sao thế? Em mệt quá rồi.” Thẩm Hạ Lan làm nũng như đứa trẻ. Diệp Ân Tuấn không nói gì, chỉ cởi áo khoác ngoài trải xuống bậc đá cạnh bồn hoa. “Em ngồi đi, vừa mới đổ mồ hôi, đừng để bị cảm lạnh” Thẩm Hạ Lan nhìn chiếc áo khoác, cười nói: “Chiếc áo này phải mấy triệu đấy” “Nhìn bộ dạng giữ của của em kìa, mấy triệu bạc cũng không là gì so với sức khỏe của em. Anh kiếm tiền không phải để tiêu cho em và con sao? Hơn nữa, không phải em đã nói Lưu Mạnh rồi sao? Nhà chúng ta nghèo chỉ còn lại tiền. Cái áo mấy triệu này đã là gì? Từ ngày mai, vợ anh uống một chai sữa chua đổ một chai”
Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng nhà giàu mới nổi của Diệp Ân Tuấn, cười hỏi: “Tại sao lại uống một chai đổ một chai?” “Thì giàu mà! Chúng ta cứ lãng phí thôi.” “Đồ điên” Thẩm Hạ Lan gõ vào đầu Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn không để ý, ngồi xuống bên cạnh cô. “Có người phụ nữ như hoa như ngọc là em bên cạnh, anh không điên mới lạ.”
“Dừng. Anh đừng như thế nữa, sếp Diệp này, anh không hợp kiểu này đâu. Xin anh cứ giữ nguyên vẻ lạnh lùng của mình đi. Cám ơn anh” Thẩm Hạ Lan cười đến nỗi co cả người. “Rất vui được trở thành trò mua vui của em. Cô Thẩm, anh muốn nói với em một tin xấu” Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nói. "Anh nói đi, khả năng chịu đựng của em rất tốt” Thẩm Hạ Lan tựa vào vai Diệp Ân Tuấn ngáp dài. Hàng ngày ít vận động, mới chạy một chút cô đã thấy mệt. Diệp Ân Tuấn đỡ cô dựa thoải mái rồi nói: “Xe chúng ta ở cách chỗ này năm cây số rồi. Giờ sao đây? Bọn mình quay lại hay sao?”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan nhất thời sầu não.
“Nhưng em mệt quá, không muốn đi đâu” “Vậy anh cõng em nhé?” Đề nghị của Diệp Ân Tuấn khiến mắt Thẩm Hạ Lan sáng bừng. “Anh cũng nổi em không đấy? Dạo này em có hơi tăng cân” “Em có thành heo anh cũng cũng được” “Anh mới là heo”
Thẩm Hạ Lan hơi dỗi. | Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đúng, anh là heo, anh cũng vợ anh”
Nghe sao cũng giống như Diệp Ân Tuấn đang mắng mình. “Hừ, anh ngồi xuống đi. Để em còn leo lên” Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ngồi xuống. Diệp Ân Tuấn cũng rất phối hợp, ngồi xổm xuống. Nhìn thấy tấm lưng rộng lớn vững chãi của anh, Thẩm Hạ Lan bỗng dưng cảm thấy rất an toàn. “Lên thôi! Em ngơ ra đó làm gì?” “Em đang nghĩ xem làm sao mà lên đây” Cô không thể nói mình đã bị tấm lưng rộng lớn của anh mê hoặc đến ngây ngẩn ra được. Diệp Ân Tuấn công Thẩm Hạ Lan lên, từ từ bước đi. Thẩm Hạ Lan tựa vào vai anh, cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, không khỏi có chút say mê. “Ân Tuấn, em buồn ngủ” “Em ngủ đi, tới nhà anh gọi em” Diệp Ân Tuấn nuông chiều nói. Thẩm Hạ Lan nghe lời, gối đầu lên vai anh, một lúc sau thì ngủ mất.
Nghe thấy nhịp thở đều đều của Thẩm Hạ Lan, khóe môi Diệp Ân Tuấn cong lên. Anh thật mong con đường này sẽ dài mãi, anh có thể cõng Thẩm Hạ Lan đi mãi đi mãi như vậy, đi đến lúc tóc bạc, đến chân trời góc bể.
Lúc Diệp Ân Tuấn công Thẩm Hạ Lan quay về nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình đều còn thức. | Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngủ say sưa sau lưng Diệp Ân Tuấn, bèn trách móc: “Thì ra còn bé ra ngoài cùng cậu à? Chúng tôi còn tưởng nó đi đâu, cũng không nói gì với chúng tôi, cứ thần thần bí bí. Sợ nó một mình ở ngoài có chuyện gì, giờ là mấy giờ rồi mới về nhà, đúng là con gái lớn rồi không giữ nổi nữa!” | Diệp Ân Tuấn cười cười, tự mình đưa Thẩm Hạ Lan về phòng.
Hoắc Chấn Hiên dựa vào cửa, nhìn Diệp Ân Tuấn cẩn thận cởi giày cho Thẩm Hạ Lan, rồi đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng rồi mới lên tiếng.
“Cậu ở lại đây ngủ đi, khỏi phải chạy lại chạy tới nữa.” | "Thôi, tôi còn phải quay về công ty, Tổng Đình đang chờ”. | Diệp Ân Tuấn chào Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình rồi rời đi.
Thẩm Hạ Lan vẫn ngủ ngon lành. Lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau. Cô nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, hơi ngây ngẩn. Không phải tối qua cô đi chơi với Diệp Ân Tuấn sao? Cô về đây lúc nào?
Rồi làm thế nào mà ngủ trên chiếc giường này nữa? Cô hoàn toàn không nhớ được. Đánh răng rửa mặt xong cô đi xuống lầu thì nhìn thấy Hoắc Chấn Hiện đang làm bữa sáng. “Chào buổi sáng chú ba” “Chào buổi sáng, vẫn nhớ về nhà à. Dặn chú để phần cơm nhưng kết quả lại ngủ như heo để Diệp Ân Tuấn công về” Hoắc Chấn Hiên trêu chọc khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi ngại ngùng. “Cháu quên mất, hôm qua cháu ăn ở ngoài với anh ấy” “Ăn rồi thì cũng phải gọi về chứ, cháu ấy, lớn bằng này rồi còn như đứa trẻ Câu nói của Hoắc Chấn Hiên khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất ấm áp. Cô thè lưỡi với chú ba rồi chạy đi xem mấy đứa nhỏ. Hoắc Chẩn Đình ngồi xe lăn đi vào. “Anh chỉ thích lải nhải, toàn cằn nhằn Hạ Lan”
“Làm gì có? Cậu không biết đấy thôi, hôm qua nhìn thấy Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn công về. Tự dưng anh nghĩ nếu như anh cả còn sống, ít nhất lúc nhỏ con bé cũng được ba nó cũng như vậy. Nhưng tiếc là nó chưa từng gặp anh cả, chứ nói gì được anh ấy cũng
Hoặc Chấn Đình nghe vậy thì thở dài. “Có những điều tiếc nuối không thể nào bù đắp được nữa, chỉ hi vọng sau này có thể bình an khỏe mạnh. Chúng ta từ giờ tới lúc chết phải cố mà giúp nó sống thật vui vẻ”
“Đúng vậy, Hạ Lan là đứa con duy nhất của anh cả, chúng ta không thể để con bé xảy ra chuyện gì được. Tối hôm qua may mà ra ngoài cùng Ân Tuấn. Hiện tại Hải Thành xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, anh còn sợ con bé ảnh hưởng vì chuyện của Tổng Dật Hiên”
Hoắc Chấn Đình hơi sững lại một chút, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nữa. Chăm sóc con xong, Thẩm Hạ Lan quay về phòng ăn thì thấy Hoắc Chấn Hiên đã nấu nướng xong xuôi. Thật lòng mà nói, món Hoắc Chấn Hiên nấu rất ngon. Diệp Nghề Nghê nhanh chóng quấn lấy Hoắc Chấn Hiên. Diệp Tranh yên lặng ăn cơm, hơn nữa còn gắp đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan.
“Cảm ơn Tranh Tranh”
Thẩm Hạ Lan rất vui. | Diệp Nghề Nghê cũng không chịu thua, gắp cho mẹ một cái đùi gà. “Mẹ, hôm qua mẹ đi đâu thế? Nào, con cho mẹ một cái đùi gà, mẹ ăn cho khỏe nhé” “Cảm ơn Nghề Nghê, nhưng mà mẹ không muốn ăn, hay là Nghề Nghế ăn giúp mẹ nhé! “Mẹ ăn đi, con vẫn còn mà. Ông ba làm cho con nhiều cánh gà ngon lắm” Chỉ cần có đồ ăn là Diệp Nghề Nghê sẽ rất ngoan ngoãn. Trong chốc lát cả nhà đều cười ầm lên. Thẩm Hạ Lan cũng xem như là ở lại nhà họ Hoắc rồi. Ở bên kia Diệp Minh Triết đã sắp xếp ổn thỏa, gọi điện cho Thẩm Hạ Lan nói mấy ngày sau sẽ quay về, dặn cô không cần lo lắng.
Diệp Nghệ Nghệ cũng được sắp xếp ở nhà họ Hoắc để đi học với Diệp Tranh. Thẩm Hạ Lan bắt đầu thời kì nạp năng lượng. Ban ngày cô ở trong phòng đọc sách, nghĩ bản thiết kế. Tối đến sau khi facetime với Diệp Ân Tuấn sẽ bắt đầu vẽ. Có hôm cô ngủ rất muộn, Hoắc Chấn Hiên phải ép cô nghỉ ngơi. Chớp mắt một tháng đã trôi qua.
Ở nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn đã có những động thái mạnh mẽ, trên dưới công ty đều hoang mang. Rất nhiều nhân viên làm việc nhiều năm ở Hoàn Trí đều vô duyên vô cớ nghỉ việc, nhưng không một ai nói ra nguyên nhân, ai cũng dứt khoát dứt áo ra đi. | Những người rời nhà họ Diệp sang ngày thứ hai đều rời khỏi Hải Thành, không ai hay biết gì về họ. Nửa tháng nay Thẩm Hạ Lan đã suy nghĩ xong những bước đầu của bản thiết kế, nhưng vẫn còn một số chỗ chưa thực sự ổn. Lưu Mai trong nửa tháng này cũng hết lần này tới lần khác mời cơm cô, nhưng đều bị Thẩm Hạ Lan từ chối khéo. Thẩm Hạ Lan vẫn nghĩ những ngày tháng như vậy sẽ tiếp tục, nhưng lại bị cuộc điện thoại của Tống Dật Hiên quấy rầy. “Có chuyện gì vậy?” Thẩm Hạ Lan nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi của Tống Dật Hiên, trong lòng đã hơi buồn bực. Tống Dật Hiên nhỏ giọng nói: “Trường Mẫn chạy rồi” Thẩm Hạ Lan sững người. Nửa tháng nay cô không có thời gian hỏi thăm tin tức của Trương Mẫn. Giao Trương Mẫn cho Tống Dật Hiên, anh ta xử trí thế nào hay qua lại thế nào với Trương Mẫn cô không can thiệp được.
Mà Lưu Mai mỗi lần mời cô đều không nhắc tới Trương Mẫn. Cứ như vậy nên Thẩm Hạ Lan cũng quên mất chuyện này. Bây giờ nghe Tống Dật Hiên nhắc đến Trương Mẫn, Thẩm Hạ Lan hơi thất thần. “Chạy là sao?” | "Thì là chạy, Thẩm Hạ Lan, đời này chắc là tôi chịu kiếp cô đơn thôi.” Tống Dật Hiên cười khổ, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu. “Hoặc là duyên chưa tới thôi, đừng nghĩ nhiều quá. Ân oán giữa anh với Trương Mẫn không giải quyết được, cô ấy cũng chạy rồi. Là của anh thì sẽ của anh, nhưng không phải của anh thì muốn giữ cũng không được.”
“Chắc là vậy. Thôi cô làm việc đi, tôi gọi cho cô báo một tiếng. Con người Trương Mẫn hơi nhỏ nhen, khả năng là có chút hiểu lầm với cô. Tôi sợ cô ta chạy rồi sẽ không có lợi cho cô, cô cũng nên chú ý”
Nghe Tống Dật Hiên nói vậy, Thẩm Hạ Lan liền nói: “Tôi biết, anh yên tâm. Tôi ở nhà họ Hoắc nên sẽ không có chuyện gì đâu.” Đang nói thì Thẩm Hạ Lan nghe thấy ầm một tiếng ngoài cửa. nghe như tiếng đồ vật rơi truyền đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.