Chương trước
Chương sau
Thân thể của Trương Mẫn có chút run rẩy.
“Cầm đi! Làm sao vậy? Đừng cãi lại anh, người bị bệnh cần nhất chính là tiền. Anh biết tình huống của em, không muốn nợ anh, anh không bắt buộc em, nhưng tốt xấu gì em cũng nghĩ cho em trai em được không?”
Tống Dật Hiên trực tiếp nhét thẻ ngân hàng vào trong tay Trương Mẫn.
Lần này Trương Mẫn không từ chối.
Cô ta nhìn thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng có đủ loại cảm xúc.
“Tống Dật Hiên.”
Giọng nói của Trương Mẫn có chút khàn khàn.
“Hửm? Thế nào?”
Tống Dật Hiên cho là Trương Mẫn muốn nói gì, không nghĩ tới Trương Mẫn bỗng nhiên kiễng chân, chủ động đưa nụ hôn của mình lên.
“Muốn em không.”
Giọng nói của cô ta không lớn, thậm chí mang theo một tia ngượng ngùng.
Cả người Tống Dật Hiên đơ ra một chút, sau đó mới phát giác được Trương Mẫn đang nói cái gì, huyết dịch sôi trào trong nháy mắt nhưng lại đột nhiên đẩy Trương Mẫn ra.
“Anh cho em tiền, không phải để em chà đạp chính mình như này. Anh thừa nhận anh có ảo tưởng đối với em, thậm chí cũng đã nghĩ muốn sống với em cả đời, nhưng Trương Mẫn, anh không cần em lấy chính thân thể của mình đến gán nợ! Đừng vũ nhục chính em, cũng đừng vũ nhục anh. Tống Dật Hiên anh muốn phụ nữ cũng không cần như thế.”
Tống Dật Hiên nói xong, cũng rời khói phòng bệnh.
Trương Mẫn bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh đánh tới, thổi đến mức cô ta run lẩy bẩy.
Cô ta muốn nói với Tống Dật Hiên, không phải như vậy.
Không phải là bởi vì anh ta cho cô ta tiền, cô ta mới nghĩ đến việc cho anh ta chính mình.
Cô ta chỉ sợ là sau này mình vàTống Dật Hiên không có cơ hội.
Thế nhưng có mấy lời cô ta không thể nói, có một số việc mà cô ta không thể làm.
Hai tay Trương Mẫn ôm cánh tay của chính mình, ngồi xổm người xuống khóc như mưa.
Kỳ thật Tống Dật Hiên không đi xa, ngay ở ngoài cửa.
Nghe tiếng khóc của Trương Mẫn, trong lòng của anh ta cũng rất khó chịu, thậm chí muốn đi vào, kéo cô vào trong ngực, an ủi một phen, thế nhưng anh ta cũng cảm thấy khó chịu.
Trương Mẫn đối với anh ta có tình cảm, anh ta cảm nhận được, nhưng phần tình cảm này còn chưa đủ để Trương Mẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.
Bây giờ một tấm thẻ ngân hàng mà thôi, Trương Mẫn liền muốn làm như vậy với mình, không thể không nói, Tống Dật Hiên có chút thất vọng.
Anh không muốn thừa nhận người phụ nữ mình yêu là người tham tiền, càng không muốn thừa nhận Trương Mẫn sẽ vì tiền bán mình, thế nhưng một cảnh vừa rồi khiến Tống Dật Hiên đau lòng.
Tống Dật Hiên đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, không khí bên ngoài trong lành, nhưng không khiến anh ta cảm nhận được bất kì sự thoải mái nào cả.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới.
“Thưa ngài Tống, Sếp Lưu của chúng tôi muốn gặp anh.”
Tống Dật Hiên tà mị nhìn thoáng qua người đi tới, miễn cưỡng nói: “Ông ta muốn gặp tôi thì tôi phải đi sao? Lưu Mạnh thật sự cho rằng mình là người như thế nào sao?”
“Ngài Tống, Sếp Lưu nói, là liên quan tới cô Trương Mẫn. Nếu như anh không muốn nghe vậy thì thôi, ông ấy cũng không miễn cưỡng anh.”
“Từ từ.”
Tống Dật Hiên không thể không nói, Lưu Mạnh đã uy hiếp được anh ta.”
“Hiện tại ngài Tống sẽ đi với tôi sao?”
“Chờ nửa giờ nữa tôi sẽ đi.”
Tống Dật Hiên lùi một bước, sau đó về tới phòng bệnh.
Trương Mẫn đã thu dọn xong, nhìn ra được cô ta vừa khóc.
Trong lòng Tống Dật Hiên cũng thật sự không dễ chịu.
“Anh đưa em đi sân bay.”
“Không cần, em tự gọi xe đi cũng được.”
Tống Dật Hiên coi như không nghe thấy lời của Trương Mẫn, trực tiếp cầm hành lý của cô ta liền đi ra cửa.
“Tống Dật Hiên, trên người anh còn có vết thương, anh…”
Trương Mẫn không thể không đi theo ra ngoài.
Sau khi hai người lên xe, bởi vì chuyện vừa rồi, bầu không khí có chút xấu hổ.
Trương Mẫn đưa mặt nhìn ra bên ngoài, vẫn cảm thấy không khí kiềm chế đến đáng sợ.
Tống Dật Hiên thấp giọng nói: “Đến thì gửi tin nhắn cho anh, đừng làm anh lo lắng.”
“Vâng.”
“Em trai của em nếu như có tình huống không tốt, đừng sợ tốn tiền, nói cho anh biết.”
“Vâng.”
“Gần đây trời lạnh, quần áo ấm đủ chưa?”
“Mang đủ.”
Tống Dật Hiên hỏi một câu, Trương Mẫn đáp một câu, nhưng Trương Mẫn biết, trong lòng mình rất khó chịu.
Thấy Trương Mẫn không nói thêm gì nữa, Tống Dật Hiên cũng không lên tiếng nữa.
Sau khi xe đến sân bay, Trương Mẫn từ chối để Tống Dật Hiên đưa cô ta qua kiểm an.
“Em không thích ly biệt, em cũng không thích để anh nhìn bóng lưng của em. Tống Dật Hiên, anh trở về đi, em đi mấy ngày liền quay lại.”
“Tùy thời liên hệ với anh.”
“Vâng.”
Trương Mẫn lấy hành lý rời đi.
Mỗi bước chân cô đều cảm thấy nặng nề, giống như rót chì, thậm chí muốn quay người lao vào cái ôm của Tống Dật Hiên, thẳng thắn nói tất cả với anh.
Thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn được.
Tống Dật Hiên nhìn bóng lưng của Trương Mẫn, không biết vì sao, lại có một loại cảm giác cô ra đi và sẽ không trở lại.
“Trương Mẫn!”
Một giây trước khi Trương Mẫn tiến vào cửa kiểm tra an ninh Tống Dật Hiên gọi cô ta lại.
Trong nháy mắt đó khi Trương Mẫn ngoái nhìn, Tống Dật Hiên cảm thấy cả cuộc đời đều sáng lên.
“Lên đường bình an.”
Anh ta đè nén sự hoảng hốt ở dưới đáy lòng của mình lại, cười phất phất tay về phía Trương Mẫn.
Trương Mẫn cười sáng lạn với Tống Dật Hiên.
“Tống Dật Hiên, anh phải thật tốt.”
“Ừ, em cũng phải thật tốt.”
Trương Mẫn phất phất tay về phía Tống Dật Hiên, sau đó quay người rời đi, chỉ là trong nháy mắt khi quay người, nước mắt của cô ta cũng trượt xuống.
Tống Dật Hiên nhanh chóng đi theo, lại bị nhân viên bảo vệ cản lại.
“Thưa cậu, xin dừng bước.”
Tống Dật Hiên nhìn bóng lưng rời đi của Trương Mẫn, đột nhiên cảm thấy trong lòng không yên ổn.
Những ngày này bọn họ đã sớm chiều ở chung, sớm đã thành thói quen ở bên cạnh Trương Mẫn, mặc dù anh ta còn không biết Trương Mẫn có mục đích riêng gì đối với mình, cũng không biết lần này Trương Mẫn rời đi, khi trở về có thể khiến tình cảm giữa bọn họ thay đổi không, nhưng giờ khắc này, anh ta thật sự không muốn để cô ta đi.
“Trương Mẫn, anh yêu em!”
Tống Dật Hiên đột nhiên hô một tiếng thật to.
Trương Mẫn đột nhiên quay đầu.
Cô ta khắc sâu hàm ý của câu nói kia.
Bỗng nhiên thu tay, người kia đang ở dưới ánh đèn.
Tình yêu cô ta đã từng muốn có nhất đang ở trước mắt.
Trương Mẫn cảm động đến bật khóc.
Cô ta muốn xoay người lại, nhưng đã không còn kịp rồi.
Người xung quanh đều đang nhìn, có chúc phúc, có ồn ào.
Trương Mẫn cắn cắn môi dưới, cười về phía Tống Dật Hiên nói: “Tống Dật Hiên, em cũng yêu anh, thật sự rất yêu rất yêu anh!”
Khóe môi của Tống Dật Hiên lập tức giương lên.
Nghe được câu này, giống như tất cả những lời tâm tình của thế giới này cộng lại cũng không đủ khiến Tống Dật Hiên cảm động.
Anh cười như một đồ ngốc, như một tên điên.
Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên, nước mắt rơi xuống.
Đã đến giờ đăng kí, cô ta không thể không lên máy bay.
Thẳng cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Trương Mẫn nữa, Tống Dật Hiên mới mất mát xoay người rời đi.
Anh ta đột nhiên cảm thấy không khí nơi này vì sao lại lạnh như thế?
Rõ ràng thời điểm đến đây còn cảm thấy nhiệt độ rất thích hợp.
Tống Dật Hiên nhìn máy bay của Trương Mẫn bay lên, sau đó không nỡ rời khỏi sân bay.
Sau khi trở lại bệnh viện, người của Lưu Mạnh còn đang nhìn anh ta chằm chằm.
“Ngài Tống, hiện tại có thể đi gặp Sếp Lưu với tôi không?
Tống Dật Hiên nhìn anh ta một cái, không nói chuyện, trực tiếp lên xe.
Xe rất nhanh đã đến nơi ở của Lưu Mạnh.
Lần này, Lưu Mạnh không có bất kỳ ứng phó gì, trực tiếp đưa Tống Dật Hiên đến đại sảnh.
“Ông muốn nói chuyện gì của Trương Mẫn cho tôi?”
Tống Dật Hiên vừa vào cửa đã hỏi.
Lưu Mạnh nhìn Tống Dật Hiên, trầm tư một chút nói: “Có phải cậu thực sự thích Mẫn Mẫn?”
“Chuyện này có liên quan gì với ông?”
Lời của Tống Dật Hiên khiến Lưu Mạnh nở nụ cười.
“Tôi biết, Tống Dật Hiên anh có bản lĩnh lớn, gan lớn, nhưng có một số việc không phải gan cậu lớn là được, ở chỗ Mẫn Mẫn, anh không làm được.”
“Ông có ý gì.”
“Mời ngồi.”
Lưu Mạnh rót cho Tống Dật Hiên một chén trà, nhàn nhạt nói: “Mẫn Mẫn đi rồi?”
“Ông vẫn luôn giám thị cô ấy? Lưu Mạnh, tôi nói cho ông biết, tốt nhất ông đừng động đến cô ấy, nếu không…”
“Tôi muốn động đến cô ta thì sẽ sớm làm rồi, sẽ không chờ đến bây giờ. Tôi cũng không sợ nói thẳng với anh, số tiền mà lúc trước Ba mẹ của Mẫn Mẫn hoàn thành nhiệm vụ, là bị tôi cầm đi. Chuyện này không ai biết. Tôi cũng biết, Mẫn Mẫn đang điều tra chuyện này, nhưng tôi không hề động đến cô ta, biết vì sao không?”
Lưu Mạnh thẳng thắn thú nhận chuyện này, ngược lại khiến cho Tống Dật Hiên có chút ngoài ý muốn. . Bạn đang đọc truyện tại ( TRUMTRUYE N. N E T )
“Ông thừa nhận?”
“Tôi thừa nhận! Chuyện kia là tôi có lỗi với Ba mẹ của cô ta, nhưng như vậy thì như thế nào chứ? Tôi không lấy đi, những số tiền kia liền cho trùm buôn thuốc phiện, nếu như đã đưa cho trùm buôn thuốc phiện, vì sao tôi không thể lấy?”
Tống Dật Hiên kéo cổ áo Lưu Mạnh lại, thở phì phò nói: “Ông nói nhảm cái gì vậy? Khi đó ông vẫn là một quân binh, giác ngộ của ông ở đâu? Kỷ luật của ông ở đâu?”
“Kỷ luật có thể làm cơm ăn sao? Lúc ấy tôi cũng không muốn cầm, nhưng chiến dịch kia, tôi đã bị thương ở lưng, bị thương thân thể, phải nghỉ ngơi nửa năm mới tốt. Thậm chí vì nhiệm vụ đó, cả đời này tôi đều không còn là nam nhân, không có con của mình, vì sao tôi không thể lấy khoản tiền kia đi? Đây là tiền bán mạng của tôi. Ba mẹ của cô ta đều chết hết, bọn họ là liệt sĩ, tôi còn phải sống.”
Lưu Mạnh cũng kích động.
Tống Dật Hiên không nghĩ tới là như vậy, nhưng anh ta vẫn là nói: “Cho là như vậy đi, ông cũng không thể làm như vậy. Ông để đồng đội của mình chết cũng không thể an nghỉ, cũng không thể đi vào nghĩa trang liệt sĩ, ông nỡ lòng nào?”
“Cho nên tôi đã không động đến hai chị em bọn họ, tôi biết rõ khi bọn họ trưởng thành sẽ điều tra chuyện này, nhưng tôi vẫn giữ bọn họ lại, không phải sao?”
Câu trả lời vô liêm sỉ của Lưu Mạnh khiến Tống Dật Hiên nở nụ cười.
“Ông thật sự không có liêm sỉ. Không động đến bọn họ? Ông dựa vào cái gì động đến bọn họ? Nhiều năm như vậy, ông không chăm sóc bọn họ, đã không phải là người rồi, ông còn muốn động đến bọn họ?”
“Tống Dật Hiên, tôi cho cậu biết, Trương Mẫn không có đơn giản như cậu nghĩ. Thời điểm lúc trước Ba mẹ của cô ta qua đời, cô ta mới mười một tuổi, em trai của cô ta cũng chỉ mới sáu tuổi. Hai đứa bé như vậy, anh nghĩ bọn họ sinh hoạt như thế nào? Qua một đoạn thời gian Trương Mẫn mất tích, sau khi trở về, em trai của cô ta liền đi học được. Về sau mặc dù cô ta đi làm việc, nhưng cô ta có nói cho anh hay không, em trai của cô ta, Trương Vũ có bệnh tim bẩm sinh? Năm đó khi sáu tuổi, Ba mẹ của cô ta qua đời, em trai của cô ta cũng thiếu chút nữa đã đi theo, nhưng sau khi bọn họ mất tích, thời điểm trở về em trai của cô ta vậy mà sống tốt. Một đứa bé gái mười một tuổi, làm sao gánh chịu một số tiền giải phẫu lớn như vậy? Người sau lưng cô ta là ai, đến bây giờ tôi cũng không thể điều tra ra. Cậu yêu đương với cô ta, lá gan của cậu lớn như thế nào? Cậu cũng không sợ cô ta hướng về phía cậu mà đến sao?”
Lời của Lưu Mạnh lập tức khiến cho Tống Dật Hiên ngây ngẩn cả người.
“Những lời này của ông có chứng cứ gì?”
Lúc trước những người ở bên cạnh Trương Gia Trại đều biết chuyện này. Đều biết em trai Trương Mẫn Trương Vũ có bệnh tim bẩm sinh, thế nhưng thời điểm trở về Trương Vũ lại nhảy nhót tưng bừng, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều. Không tin cậu có thể đi hỏi.”
Nghe được Lưu Mạnh nói như vậy, con ngươi của Tống Dật Hiên híp lại một chút.
Người đứng phía sau Trương Mẫn đến cùng là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.