“Chắc chắn đã chết rồi hả?”
“Đúng vậy, lúc đó người ở trong thôn còn lập bia mộ cho Trương Dũng nữa mà, ba tôi nói là bởi vì ông ta không phải người trong thôn cho nên phần bia mộ của ông ta không nằm trong mộ địa ở thôn, có điều cũng không xa cho lắm, chắc là nằm ở bên rìa nghĩa địa.”
Lời nói của Trương Vũ làm Thẩm Hạ Lan nghi ngờ rất lớn.
“Bây giờ có thể tìm được phần mộ đó không thế?”
“Không rõ cho lắm, nhưng mà chắc có thể, nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, ở trong thôn không có ai, không biết là phần mộ đó có bị cỏ che lấp mất rồi không nữa.”
Mặc dù Trương Vũ nói như vậy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn quyết định đi đến đó xem một chút.
“Cảm ơn cậu nha Trương Vũ, để tôi đi xem trước.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy âm thanh của Diệp Minh Triết vang lên.
“Mẹ ơi, con cũng muốn đi.”
Thằng bé xoa đôi mắt nhập nhèm nhìn Thẩm Hạ Lan, giống như là vừa mới tỉnh ngủ không lâu.
“Minh Triết, con đừng có đi theo, đây không phải là nơi mà con nít có thể đi.”
“Con muốn bảo vệ cho mẹ.”
Nghe Diệp Minh Triết nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thấy vô cùng ấm áp.
“Yên tâm đi, mẹ không có chuyện gì đâu.”
“Con mặc kệ, con cứ muốn đi.”
Diệp Minh Triết bước lên ôm lấy đùi của Thẩm Hạ Lan, nói cái gì cũng không chịu buông ra.
Trương Vũ nhìn thấy cậu bé như thế này, cười nói: “Chị Diệp, chị cứ để cho thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569257/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.