“Trương Mẫn không sao, anh đừng lo.”
Thẩm Hạ Lan làm dấu tay nói.
“Không sao? Cả người cô ấy toàn là máu như vậy.”
Tống Dật Hiên hồn bay phách lạc ngồi trên ghế dài.
Anh ta nắm chặt tóc mình, không ngừng bứt.
Sao lại uống rượu say chứ?
Sao lại để một mình Trương Mẫn gặp phải tất cả những chuyện này chứ?
Nhưng mà có hối hận hơn nữa thì có ích gì?
Tống Dật Hiên khó chịu, Thẩm Hạ Lan cũng không dễ chịu. Là cô muốn gom Trương Mẫn và Tống Dật Hiên lại thành đôi, nhưng bây giờ Trương Mẫn biến thành thế này, cô biết rõ là không liên quan nhiều đến cô, nhưng mà trong lòng vẫn khó chịu.
Bạch Tử Đồng không biết phải an ủi bọn họ thế nào, chỉ có thể lặng yên đợi cùng.
Thời gian từng gây từng phút trôi qua, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Tống Dật Hiên lại có chút sợ hãi.
Lúc Chung Lỗi đi ra nhìn nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Tình hình người bệnh không ổn lắm.”
“Sao rồi?”
Tống Dật Hiên vội vàng hỏi.
Anh ta cảm thấy tay của mình đang run rẩy, tim cũng run rẩy.
Thẩm Hạ Lan cũng căng thẳng nhìn Chung Lỗi.
Chung Lỗi thở dài một tiếng nói: “Trên người người bệnh có nhiều chỗ gãy xương, gãy ba cái xương sườn, nhưng nơi khác đều có tụ máu, may mắn là đưa đến kịp thời, nếu không rất có thể xuất huyết đè lên dây thần kinh, dẫn đến hậu quả không tốt. Còn một chuyện càng quan trong hơn là, tử cung của người bệnh bị thương.”
“Anh nói cái gì?”
Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569237/chuong-699.html