Chương trước
Chương sau
“Thẩm Hạ Lan, em mở cửa cho tôi! Bảo người phụ nữ vừa rồi đó ra đây cho tôi! Mẹ con nó, tôi muốn khiến cô ta biết tiểu gia tôi là ai!”
Tống Dật Hiên rất lâu rất lâu chưa có nổi giận như này rồi.
Đây quả thật không phải là vấn đề tức giận rồi, đây là vấn đề mặt mũi.
Một người phụ nữ cao có 1m5 còn dám khua tay múa chân với người đàn ông cao to tới 1m85 như anh, cô ta lộn ngược rồi.
Hôm nay anh ta phải khiến cô ta xem xem Mã Vương gia có mấy mắt.
Thẩm Hạ Lan có hơi băn khoăn nhìn Trương Mẫn, ra dấu tay hỏi: “Đây là sao vậy?”
“Ài, không có gì, chỉ là một tên mặt trắng nhỏ mà thôi, Thẩm tổng cô đừng lo lắng, tôi lát nữa chỉ một tay thì có thể ném anh ta xuống. Thật là, tôi còn tưởng nhân vật ghê gớm lắm chứ.”
Trương Mẫn nói rất thản nhiên, Thẩm Hạ Lan lại có vẻ kinh ngạc.
Một tay ném Tống Dật Hiên xuống?
Có nhầm không vậy?
Tống Dật Hiên tốt xấu gì cũng là người luyện võ!
“Cô đã làm cái gì với anh ta?”
Thẩm Hạ Lan tò mò chết đi được.
Cô đã rất lâu chưa từng thấy Tô Dật Hiên chú ý người phụ nữ nào như vậy rồi, nhưng loại chú ý này cô không cảm thấy là một chuyện tốt.
Trương Mẫn lại không thèm để tâm nói: “Tôi không làm cái gì? Tôi chỉ là đẩy anh ta ra, là tự anh ta quá vô dụng, mông tiếp đất, không trách được tôi. Ai bảo anh ta không tự lượng sức chứ? Đây nếu như ở thôn làng của chúng tôi, loại đàn ông này phải bị người ta đánh ra ngoài, nhìn cả người không có múi thịt nào, làm sao làm việc ngoài trời được.”
Nghe thấy Trương Mẫn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lần nữa ngẩn ra rồi.
Cô cuối cùng cũng hiểu, bản thân và Trương Mẫn không cùng dải tần số.
“Không phải, Trương Mẫn, anh ta không phải là người bình thường, anh ta càng không cần phải lên núi làm việc, anh ta là…”
“Tôi thèm quản anh ta là ai sao, chỉ cần cản đường của Thẩm tổng thì tôi xem anh ta như rác mà vứt đi.”
Trương Mẫn không đợi Thẩm Hạ Lan ra dấu tay xong thì mở miệng.
Tống Dật Hiên ở bên ngoài nghe rõ ràng, tức đến mức muốn nổ phổi.
Xem anh ta như rác mà vứt đi?
Người phụ nữ này muốn chết sao?
Thẩm Hạ Lan nhìn ngoài cửa, lại nhìn Trương Mẫn với vẻ chả sao cả, không khỏi có chút lo lắng.
“Trương Mẫn, cái đó, ai đó bên ngoài cô đừng quản nữa.”
“Tại sao? Có phải là anh ta uy hiếp tới Thẩm tổng rồi không? Thẩm tổng cô đừng sợ, có tôi rồi. Ở chỗ này của chúng tôi, phụ nữ có thể đội cả khoảng trời!”
Trương Mẫn tưởng Thẩm Hạ Lan sợ rồi, vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
Cô ta tuy dáng người nhỏ bé, nhưng lại cho Thẩm Hạ Lan một loại cảm giác rất an toàn.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, ra dấu tay nói: “Không sao, anh ta là bạn của tôi.”
“Bạn sao? Cô sao lại có người bạn không được việc như vậy chứ? Chẳng trách Thẩm tổng muốn kêu tôi giúp cô quản lý công ty, thì ra là bên cạnh đều là phế vật!”
Lời này của Trương Mẫn chọc Tống Dật Hiên sắp tức điên rồi.
“Người phụ nữ kia, cô ra đây cho tôi! Tôi không đánh chết cô, tôi không mang họ Tống!”
Thẩm Hạ Lan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Dật Hiên bị một người phụ nữ chọc tức thành như này, không khỏi có chút buồn cười, cơn giận mấy ngày trước cũng bỗng nhiên tan biến rồi.
“Gọi cái gì mà gọi? Ở chỗ này của chúng tôi, chỉ có người đàn ông có bản lĩnh mới gọi. Anh nhìn trông cũng không tính là đàn ông.”
Trương Mẫn ừ hứ hai tiếng, lại khiến Tống Dật Hiên tức quá suýt nữa quay lưng đi.
Anh ta tung hoành trong các khóm hoa nhiều năm như vậy, ai ngủ rồi không khen kỹ thuật của anh ta tốt, duy trì lâu còn mạnh mẽ chứ? Người phụ nữ này vậy mà dám nói anh ta không phải là đàn ông?
Người phụ nữ này rốt cuộc là từ đâu chui ra thế?
Thẩm Hạ Lan mím môi nhìn hai người này đấu khẩu.
Trương Mẫn lại lười để ý Tống Dật Hiên, trực tiếp nói với Thẩm Hạ Lan: “Thẩm tổng, đây là một bảng biểu báo cáo tài vụ của quý này, tôi chỉnh sửa rồi, có điều có rất nhiều mục không khớp, cô nhìn xem.”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy bảng biểu báo cáo tài vụ mà Trương Mẫn đưa tới.
Đừng nói, cũng đừng thấy Trương Mẫn trông nhỏ con như vậy, nhưng bảng biểu báo cáo này làm thật sự rất rõ ràng, vừa nhìn là rõ.
“Cô làm sao?”
“Phải, kế toán tài vụ là người của Hoàng Phi, nghe nói Hoàng Phi chạy rồi, bản thân cũng đã viết đơn từ chức, bây giờ còn chưa tìm được kế toán tài vụ thích hợp, tôi chỉ có thể tự mình làm.”
Trương Mẫn là một người sảng khoái, có cái gì nói cái đó.
“Thẩm tổng, tôi cảm thấy trong công ty người ăn không ngồi rồi quá nhiều rồi. Bảy bà cô tám bà dì của Hoàng Phi, họ hàng xa tới mức bắn bảy tầng đại bác không tới đều ở trong công ty, tiền lương mỗi tháng đều là con số không nhỏ, trên thực tế căn bản không cần nhiều người như vậy. Số người hướng dẫn của chúng ta quyết xuống là được, nhân viên hậu cần cần không tới mấy người, sau đó hợp tác với bên đội xe, tôi đã bàn bạc thành công rồi. Như thế tính ra, công ty có hai phần ba người cần cắt bỏ.”
Trương Mẫn vừa nói như vậy, Thẩm Hạ Lan bỗng sững người.
“Cắt bỏ hai phần ba người có phải là có hơi nhiều không? Ngộ nhỡ bọn họ nháo lên thì phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng hỏi.
Trương Mẫn lại lắc đầu nói: “Chuyện này tôi làm cho Thẩm tổng. Cô đừng ra mặt, ý thức tông tộc của nơi này của chúng tôi rất mạnh, rất bài xích người ngoài, tuy cô đã tiếp nhận công ty du lịch, nhưng không có nghĩa rằng người khác sẽ nghe cô. Bây giờ cô giao công ty cho tôi rồi, chỉ cần cô yên tâm để tôi xử lý, tôi bảo đảm xử lý thật đẹp cho cô, tiết kiệm tiền lương trả cho nhân viên, chúng ta còn có thể làm đầu tư khác, nghe nói tuyến đường Tây Song Bản Nạp bên đó còn có khả năng phát triển khu du lịch, đến lúc đó chúng ta có thể đầu tư vào bên đó.”
Nghe Trương Mẫn thao thao bất tuyệt, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình nhặt được bảo bối rồi.
Cô nhìn Trương Mẫn, cười rồi gật đầu.
“Được, làm phiền cô rồi, cô xem công ty thành của bản thân cô là được, tôi cũng không phát lương cho cô, sau trực tiếp cho cô cổ phần, đến cuối năm chia lợi nhuận cho cô.”
Ý của Thẩm Hạ Lan khiến Trương Mẫn vui chết đi được.
“Thẩm tổng, cô nói thật sao? Tôi không có tiền đầu tư.”
“Không cần cô đầu tư tiền, con người này của cô chính là vốn, tôi cho cô 30% cổ phần của công ty, mỗi tháng cô lấy tiền dựa vào 30% lợi nhuận, cuối năm còn có hoa hồng.”
Ý của Thẩm Hạ Lan khiến mắt của Trương Mẫn lập tức đỏ lên.
“Cảm ơn cô, Thẩm tổng, cảm ơn.”
Cô ta vội vàng nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Cô ta quá vui mừng rồi.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, ra dấu tay nói: “Sau này chúng ta chính là bạn rồi, cô có thể gọi tôi là Hạ Lan, không cần gọi tôi là Thẩm tổng nữa.”
“Không, tôi chính là muốn gọi cô là Thẩm tổng! Cô thật sự là quý nhân của tôi! Cô yên tâm, tên mặt trắng nhỏ bên ngoài kia, tôi nhất định xử lý cho cô.”
Trương Mẫn nói rồi thì trực tiếp đứng dậy, mở cửa phòng đi về phía Tống Dật Hiên.
“Gào cái gì mà gào? Sao hả? Anh còn muốn đánh phụ nữ sao? Anh đánh tôi một cái thử xem!”
Cơ thể của Trương Mẫn ưỡn về trước, đồi núi cao trước ngực bỗng hướng lên dọa Tống Dật Hiên vội vàng lùi lại sau hai bước.
“Tôi nói với cô nha, có chuyện thì nói, đừng có giở trò lưu manh!”
Tống Dật Hiên thật sự chưa từng gặp người phụ nữ nào hổ báo như này.
Trương Mẫn lại chê bai nói: “Hừ! Đưa tới trước mặt anh anh cũng không dám, còn nói bản thân là đàn ông! Người như anh, mau chóng về nhà ngồi ngây đi, đừng ra ngoài khiến người khác mất mặt.”
“Cô!”
Tống Dật Hiên tức điên thật sự xử làm người phụ nữ tại chỗ, nhưng ánh mắt của anh ta nhìn sang Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan tuy đang mỉm cười nhìn, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc.
Nếu anh ta dám động đến người phụ nữ này, đoán chắc Thẩm Hạ Lan tám mười năm sẽ không để ý đến mình nữa.
Tống Dật Hiên nhớ lại lần trước bị Tổ tính kế, suýt nữa động vào Lam Tử Thất, lúc đó Thẩm Hạ Lan suýt nữa giết anh ta, lúc này người phụ nữ mạnh mẽ này lại là trợ thủ đắc lực của Thẩm Hạ Lan, anh ta càng không dám động thủ với Trương Mẫn.
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ uất ức như này, thật sự sắp nghẹn chết rồi.
Trương Mẫn lại không biết sự rối rắm trong lòng Tống Dật Hiên, thấy Tống Dật Hiên ngây ra đó không có bất cứ hành vi gì thì càng xem thường Tống Dật Hiên.
“Kẻ hèn nhát. Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có quấy rối Thẩm tổng nữa, nghe thấy chưa?”
“Tôi chính là quấy rối cô ấy đó, cô có thể làm gì?”
Tống Dật Hiên càng lúc càng cảm thấy người phụ nữ ác ôn này chướng mắt.
Thật là.
Lớn lên vóc dáng không cao cũng thôi đi, còn đen như vậy, đen một chút cũng thôi đi, miệng còn thối như vậy, tính khí còn hùng hổ như vậy, người phụ nữ như này làm sao mà gả đi được?
“Này, cô còn chưa kết hôn nhỉ? Không đúng, cô còn chưa có bạn trai nhỉ?”
Tống Dật Hiên không sợ chết hỏi.
Trương Mẫn bị anh ta đột nhiên hỏi như vậy, có hơi nghi hoặc nói: “Tôi mới 22 tuổi, không vội tìm bạn trai.”
“Hừ, người như cô còn tìm bạn trai sao? Đoán chắc là đàn ông đều sắp bị cô dọa chạy rồi. Phụ nữ, nể tình cô là bạn của Hạ Lan, tôi cho cô một câu thật lòng, dịu dàng một chút có lẽ cô còn có thể tìm được một người bạn trai, nếu không, cô chỉ có thể cô độc đến già, biết chưa?”
Tống Dật Hiên tận tình khuyên bảo.
Sắc mặt của Trương Mẫn lại không có thay đổi gì, cô ta nhìn Tống Dật Hiên, có chút kiêu ngạo nói: “Anh hiểu cái gì? Nhà chúng tôi có hơn 200 mẫu vườn chuối, đến lúc đó đàn ông đến hỏi cưới tôi có rất nhiều đó, tôi còn phải khảo sát bọn họ ba năm mới có thể quyết định có muốn bọn họ không đó. Còn kêu bọn họ chọn tôi sao? Nói đùa à.”
Khóe miệng của Tống Dật Hiên có hơi giật giật.
Hơn 200 mẫu vườn chuối rất giàu có sao?
Đáng để cô ta khoe khoang như vậy?
“Không phải, nhà các cô ngoài vườn chuối ra còn có cái gì không?”
“Còn cần cái gì?”
Trương Mẫn có hơi bực bội rồi.
Tống Dật Hiên cảm thấy mình thật sự quá nhỏ bé rồi.
Anh ta sao lại ở đây trì hoãn thời gian cùng một người phụ nữ không quen biết không có dung mạo không lịch sự như này chứ?
“Không, không có gì, khá tốt, cô mau chóng đi đi, nếu không hơn 200 mẫu vườn chuối của nhà các cô sắp bị người ta mua hết rồi.”
“Anh đánh rắm! Đó là của hồi môn mà ba mẹ tôi cho tôi!”
Trương Mẫn nói tục.
Tống Dật Hiên cảm thấy mình còn tiếp tục lôi thôi với cô ta nữa, anh ta sẽ điên mất!
Anh ta vội vàng từ bỏ chính sách đánh lâu dài với Thẩm Hạ Lan, xoay người rời đi.
“Này, nói không lại người ta, không so được với người ta thì đi à, quả nhiên là kẻ hèn nhát!”
Hai tay của Tống Dật Hiên siết chặt lại với nhau.
Anh ta không ngừng nói với bản thân, phải nhịn.
Người phụ nữ này là bạn của Thẩm Hạ Lan, anh ta không thể động thủ với cô. Nhưng cỗ lửa giận trong lòng kia đã bập bùng cháy lên, làm sao cũng không dập tắt được.
“Này, thức thời thì đừng tiếp tục đến quấy lấy Thẩm tổng nữa, nếu không tôi thật sự sẽ đánh anh đó, đến lúc đó cái mặt trắng nhỏ của anh bị hủy rồi thì không tìm được phú bà bao nuôi anh đâu.”
Trương Mẫn nói xong, Tống Dật Hiên lập tức xoay người, cấp tốc chạy trở lại, trực tiếp ghì Trương Mẫn vào tường của bệnh viện, hằn học nói: “Tống Dật Hiên tôi còn không cần phụ nữ tới bao nuôi!”
“Anh làm cái gì? Tránh ra!”
Trương Mẫn đột nhiên cảm thấy không khí bên cạnh mình bị người đàn ông trước mắt cướp đoạt phân nửa.
Thân thể của anh ta áp lại, chiều cao cao lớn đó suýt thật sự khiến cô ta rất khó chịu, rất bức bối.
Trương Mẫn đẩy Tống Dật Hiên, lại đột nhiên phát hiện, người đàn ông trông gầy yếu này, vậy mà có sức lớn tới vậy.
Cô ta đã dùng chín phần sức rồi, người đàn ông này vậy mà không chút xê dịch?
Lông mày của Trương Mẫn bỗng nhíu lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.