Chương trước
Chương sau
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lật chăn ra đứng dậy.
Khi cô đi ra khỏi phòng ngủ, Diệp Hồng cũng khoác áo đi ra, hai mắt mơ màng.
“Quay về ngủ đi, chị đi mở cửa là được.”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay cho Diệp Hồng.
Diệp Hồng có hơi không yên tâm lắm, vẫn dựa vào bên cửa chờ đợi.
Thẩm Hạ Lan thấy cô bé kiên trì như vậy, cũng không miễn cưỡng, trực tiếp mở cửa phòng ra.
Đột nhiên một bóng người chui vào, ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
“Hạ Lan, cậu vẫn ổn chứ?”
Hơi thở quen thuộc khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững ra, sau đó một luồng nhiệt nóng từ đáy lòng dâng lên.
Là Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất buông Thẩm Hạ Lan ra, nhìn thấy bộ dạng cô cũng coi như không tệ, lúc này mới đấm nhẹ cô một cái nói: “Cậu muốn dọa chết tớ phải không? Có thể sống mấy ngày bình yên nhàn hạ không? Cả ngày không phải cái này xảy ra chuyện thì là cái kia xảy ra chuyện, cậu có biết không, lúc tớ từ chỗ Lam Dũng biết được cậu và Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi, nhịp tim của tớ đều sắp dừng lại rồi.”
Nghe lời oán trách của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan thật sự rất ấm lòng.
“Tớ không sao, là Ân Tuấn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng giải thích.
“Biết biết, có điều vì là anh ta, tớ mới càng lo cho cậu. Cậu là thà bản thân bị thương, cũng không thể nhìn thấy anh ta bị thương. Tớ phải nói cho cậu biết, mặc kệ Diệp Ân Tuấn như thế nào, cậu đừng nghĩ không thông. Sao hả? Tớ nghe nói cậu còn muốn tự tử vì tình? Cậu sao không lên trời đi?”
Lam Tử Thất càng nói càng tức giận.
Thẩm Hạ Lan biết cô là quan tâm mình, cũng không có phản bác.
Khi biết được Diệp Ân Tuấn khả năng chết rồi, cô thật sự là không muốn sống rồi, hiện nay nhớ lại, lúc đó nếu như Lam Tử Thất có ở đây, đoán chắc sẽ đánh cô một trận.
“Lam Dũng đâu? Sao chỉ có một mình cậu tới?”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay hỏi.
Lam Tử Thất hơi sững người, sau đó bỗng vỗ cái bốp vào đầu nói: “Aiya, tớ để Lam Dũng ở sân bay rồi.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngẩn ra rồi.
Lam Tử Thất vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Lam Dũng.
“Em yêu, em đang ở đâu?”
Lam Dũng nói không ra đã bực bội cỡ nào rồi.
“Cảm ơn chị còn nhớ đến một người như em!”
Lam Dũng nhìn túi lớn túi bé ở trước mắt, lạnh lùng châm chọc nói.
Lam Tử Thất tự biết mình đuối lý, vội cười rồi nói: “Cái đó ấy mà, chị đây không phải là lo lắng cho chị Thẩm của em sao, vừa xuống máy bay thì quên còn mang theo em rồi, cho nên trực tiếp bắt xe đi rồi. Nhưng mà em sao lại ngốc như vậy chứ? Chị bắt taxi đi rồi, em không biết tự mình bắt xe tới đây sao?”
“Phải, chị vứt tất cả hành lý cho em, sau đó một mình chạy đi mất rồi, em từ chỗ lấy hành lý cầm đống hành lý ra, chị đã sớm không thấy bóng dáng đâu rồi. Em tưởng chị vào nhà vệ sinh còn chưa ra, ở đây đợi chị, vẫn là lỗi của em sao?”
Lam Dũng càng nói càng cảm thấy mình sao lại ủy khuất như vậy chứ.
Lam Tử Thất càng thêm ái ngại rồi.
“Được rồi được rồi, trở về chị mua đồ ăn ngon cho em, em mau chóng tới đây đi.”
Lam Tử Thất sợ Lam Dũng nói gì nữa, vội vàng cúp máy, sau đó gửi định vị cho Lam Dũng.
Thẩm Hạ Lan nhìn cách giao lưu của hai chị em bọn họ, không khỏi phải bật cười.
“Cười? Cậu còn mặt mũi mà cười à? Nếu không phải bởi vì lo lắng cho cậu, tớ có thể đối đãi với Lam Dũng như vậy sao? Tội nghiệp cho Lam Dũng của nhà chúng tớ.”
Lam Tử Thất hờn dỗi lườm Thẩm Hạ Lan.
“Được được được, là lỗi của tớ, tớ mời hai người ăn đêm.”
Thẩm Hạ Lan tay dấu tay lấy lòng cô.
Cô biết, Lam Tử Thất và Lam Dũng đều là thật lòng vì tốt cho cô.
“Như này còn tạm.”
Lam Tử Thất lúc này mới hài lòng tha cho Thẩm Hạ Lan, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Diệp Hồng dựa vào bên tường nhìn bọn họ.
“Hửm? Đây là ai?”
Lam Tử Thất chưa từng gặp Diệp Hồng, tự nhiên có hơi nghi hoặc.
Thẩm Hạ Lan vội giải thích, nói thân thế của Diệp Hồng cho Lam Tử Thất biết.
Sau khi biết được Diệp Hồng là bị người ta làm thành như này, không khỏi sinh lòng tội nghiệp.
“Đứa trẻ đáng thương, dì là Lam Tử Thất, cháu sau này có thể gọi dì là dì Lam. Cháu yên tâm, sau này khi Hạ Lan không có thời gian ở bên cháu thì cháu tìm dì.”
Diệp Hồng nhìn Lam Tử Thất, cảm thấy cô và Thẩm Hạ Lan đều thân thiết như nhau, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cháu về phòng trước.”
Diệp Hồng ra dấu tay nói xong thì trở về phòng.
Lam Tử Thất còn muốn nói gì đó với cô bé thì bị Thẩm Hạ Lan kéo lại.
“Tin tức Ân Tuấn xảy ra chuyện cậu nói với Tống Đình rồi sao?”
Cô ra dấu tay hỏi.
Lam Tử Thất bĩu môi nói một câu: “Tớ nói cho anh ấy làm sao? Người đó mỗi ngày giống như kẻ cuồng công việc vậy, ngoài công việc vẫn chỉ là công việc, bây giờ ngay cả gửi tin nhắn tới tớ đều phải tớ chủ động, còn phải đợi nửa ngày, người như vậy tớ còn nói cho anh ấy sao? Anh ấy đợi đi.”
Nghe Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút áy náy.
“Cậu mau chóng khiến Diệp Ân Tuấn nhà các cậu khỏe trở lại, trở về làm việc, tập đoàn Hoàn Trí là của nhà họ Diệp các cậu, chứ không phải là của nhà họ Tống, Tống Đình anh ấy có cần thiết phải cúc cung tận tụy tới chết như vậy không?”
Lam Tử Thất càng nói càng tức giận.
Thẩm Hạ Lan vội đưa nước ấm tới, sợ vị tổ tông này thật sự nổi giận, gây nhau với Tống Đình.
Chuyện này cũng tại Diệp Ân Tuấn, chỉ chăm chăm tới cô, ngược lại đem công ty ném cho Tống Đình.
Lam Tử Thất uống một ly nước, mới cảm thấy tốt hơn một chút.
“Được rồi được rồi, không nói tới anh ấy nữa, anh ấy là cái tên đầu gỗ, để anh ấy sống với công việc đi.”
Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan, cười rồi nói: “Tớ nghe nói bên này là quê hương của phỉ thúy, như thế nào? Sau cùng tớ đi chọn một hai miếng phỉ thúy đẹp đi?”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan tự nhiên là đáp ứng.
Lam Tử Thất tới khiến tâm trạng nặng nề của Thẩm Hạ Lan có được một chút thả lỏng.
Không lâu sau, Lam Dũng cũng tới rồi.
Câu đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan chính là: “Chị Thẩm, không sao, có em rồi.”
Mũi của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc cay cay.
Có khi cô thật sự cảm thấy ông trời đối với cô không bạc, ít nhất cho cô người thật lòng yêu thương cô trong mấy tháng này.
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói.
Hai người có nói chuyện một lúc, Lam Tử Thất đói rồi nên kéo Thẩm Hạ Lan ra ngoài ăn đêm, thật ra Thẩm Hạ Lan biết, là Lam Tử Thất nhìn thấy bộ dạng tiều tụy hốc hác của cô, định để cô khuây khỏa tâm trạng.
Thẩm Hạ Lan không yên tâm để Diệp Hồng một mình ở đây, bèn dẫn Diệp Hồng cùng ra ngoài.
Diệp Hồng lần đầu tiên nhìn thấy Lam Dũng, cô bé chưa từng gặp chàng trai nào đẹp trai như vậy. Bởi vì Lam Dũng có gương mặt búp bê, cho người ta cảm giác rất tươi sáng rạng ngời, nhìn không ra tuổi tác thật.
Lam Dũng thấy Diệp Hồng nhìn chằm chằm mình, không khỏi cười rồi nói: “Em gái nhỏ, nhìn chú làm cái gì? Có phải vì chú quá đẹp trai không?”
Diệp Hồng vội gật đầu.
Cô bé thật sự chưa từng thấy nam sinh nào cười lên đẹp như vậy.
Thấy Diệp Hồng gật đầu, Lam Dũng vui vẻ cười phá lên, lại dẫn tới ánh mắt khinh thường của Lam Tử Thất.
“Lại đang hại nước hại dân rồi.”
“Chị, chị đừng nói như thế, đây là sự quyến rũ riêng của em, phải không? chị Thẩm?”
Sự gia nhập của Lam Dũng và Lam Tử Thất khiến Thẩm Hạ Lan tạm thời buông xuống sự lo lắng đối với Diệp Ân Tuấn.
Một nhóm người đi tới sạp hàng cách đó không xa để ăn.
Tuy Lam Dũng từ nhỏ sống trong nhung lụa, nhưng đối với những đồ ăn vặt dân gian này có một niềm đam mê riêng.
Anh ta nhìn thấy Diệp Hồng ăn rất ít, tưởng Diệp Hồng ngại, chủ động lấy ít đồ ăn cho Diệp Hồng để ở trước mặt cô bé.
Diệp Hồng lần đầu tiên cảm thấy tự ti.
Trước mặt chàng trai đẹp trai như vậy, cô bé thậm chí không thể mở miệng nói chuyện.
Loại tự ti này khiến cô bé cứ cúi gằm mặt, tâm trạng tự dưng có hơi buồn bã.
Lam Dũng tưởng cô bé ngại, cũng không có hỏi nhiều, ngược lại càng thêm chu đáo với cô bé.
Thẩm Hạ Lan nói những chuyện đã trải qua của hai người trong mấy ngày này cho Lam Tử Thất, thời gian giống như trở lại thời đại học, khiến bọn họ đều thư thái không ít.
Ăn xong một bữa, đã sắp nửa đêm.
Người trên đường phố bắt đầu càng thêm lác đác.
Thẩm Hạ Lan và Lâm Tử Thất bọn họ cũng định trở về khách sạn rồi.
Lúc này, một chiếc xe bánh mì đột nhiên dừng ở trước mặt bọn họ, xoẹt một cái, cửa xe mở ra, từ bên trong bước xuống bốn năm người đàn ông cao to, cầm dao phay thấy người là chém, đặc biệt là nhằm vào Thẩm Hạ Lan mà chém.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc mọi người đều chưa có phản ứng lại, mà ngược khác sớm đã gào thét chạy ra rồi.
Thẩm Hạ Lan là người đầu tiên phản ứng lại, một chân đá bay người đàn ông cao to gần nhất, sau đó rúi Diệp Hồng vào trong lòng của Lam Dũng, đẩy bọn họ rời khỏi bên cạnh mình.
Lam Tử Thất tuy không biết đánh nhau, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị người ta bao vây rồi, tức điên cầm cái ghế đập vào một người đàn ông cao to.
Lam Dũng ôm Diệp Hồng đến nơi an toàn, thấp giọng nói: “Ở đây chờ đừng đi ra, biết không? tôi đi giúp bọn họ.”
Diệp Hồng rất ngoan ngoãn gật đầu.
Sự gia nhập của Lam Dũng khiến những người đàn ông cao to đó có hơi tốn sức, khi cảm thấy mình không kiếm được chỗ hời thì nhảy lên xe chạy mất.
Hiện trường là một cảnh lộn xộn.
Lam Dũng lắc lắc cánh tay, vội vàng kiểm tra Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất có bị thương không, thấy bọn họ đều không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì thế? Nơi này loạn như vậy sao? Trên đường lớn ăn đồ ăn đều có thể gặp phải cảnh bị người khác chém sao? Đây nếu không phải là em biết con người của chị Thẩm, em còn tưởng chị Thẩm chị đã đắc tội với người ta rồi đó?”
Lời này của Lam Dũng trực tiếp đã nhắc nhở Thẩm Hạ Lan.
Cô vội móc điện thoại ra, gửi cho Dương Tân.
“Tra cho tôi chủ chiếc xe có biển số xe XXXX là ai? Có quan hệ tương đối thân với ai?”
“Được.”
Dương Tân sau khi đưa Thẩm Hạ Lan trở về, Thẩm Hạ Lan để anh ta rời đi.
Anh ta đang rầu rĩ làm sao tiếp cận được Thẩm Hạ Lan thì nhìn thấy tin nhắn Thẩm Hạ Lan gửi tới, không khỏi vui vẻ trở lại.
Thẩm Hạ Lan lại như có suy nghĩ nhìn nhìn mọi thứ trước mắt, không biết đang nghĩ gì.
“Chị Thẩm, chị không sao chứ?”
Lam Dũng thấy cô đột nhiên sững ra, không khỏi hỏi một câu.
“Không sao.”
Thẩm Hạ Lan sợ Lam Tử Thất và Lam Dũng lo lắng, đã mỉm cười với bọn họ, sau đó dẫn Diệp Hồng trở về khách sạn.
Một màn có bàng hoàng không có nguy hiểm này tất cả mọi người đều cho rằng là một cảnh ngoài ý muốn, rất nhanh thì đi nghỉ ngơi, chỉ có Thẩm Hạ Lan lật qua lật lại không ngủ được.
Những người đàn ông cao to đó là có mục tiêu nhắm vào, bọn họ sau khi xuống xe không tìm người khác, trực tiếp nhằm về phía cô.
Sẽ là ai muốn giết cô chứ?
Ở nơi này, cô chỉ có thù oán với Tiểu Thi, hiện nay Tiểu Thi chết rồi, Đại Cường ở trong sở cảnh sát, còn có ai muốn cô chết chứ?
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận chuyển, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể chờ đợi tin tức bên phía Dương Tân thôi.
Một đêm mất ngủ, tất cả mọi người sáng hôm sau khi thức dậy, Thẩm Hạ Lan đã sửa soạn xong rồi.
“Hạ Lan, cậu dậy sớm vậy?”
Lam Tử Thất ngáp hỏi.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười ra dấu tay nói: “Hôm nay là ngày Ân Tuấn tỉnh, tớ phải qua đó sớm.”
Nói xong thì đi ra khỏi khách sạn, lái về phía bệnh viện, chỉ có điều trong lòng cứ có hơi không thoải mái lắm, nói không ra cảm giác gì, ngấp ngứ, có chút đau, có hơi khó chịu.
Lẽ nào là Diệp Ân Tuấn không hay rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.