Sau khi Diệp Ân Tuấn ra ngoài, cảm thấy bản thân có chút kém cỏi, sao bị Thẩm Hạ Lan dạy dỗ một hồi xong anh lại không còn chút khí phách nào nữa thế?
Rõ ràng cô không nói gì cả, chỉ ra hiệu tay mà thôi, thậm chí anh còn chưa hiểu quá rõ tư thế tay của cô, nhưng từ sắc mặt của cô Diệp Ân Tuấn đã biết là cô không vui rồi.
Vợ mà không vui, hậu quả rất nghiêm trọng.
Anh cũng không quan tâm người khác nhìn anh như thế nào, liệu có nói anh bị viêm phế quản, nên đã xám xịt mặt mà đi ra ngoài không.
Nhưng sau khi ra ngoài, cơn tức của Diệp Ân Tuấn vẫn chưa tiêu tan, nếu đã không thể tức giận với Thẩm Hạ Lan, vậy tên khốn chuyên gia nào đó gây ra một loạt việc như vậy sẽ gặp đen đủi rồi.
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho Tống Đình.
“Tôi không cần biết cậu dùng bất cứ thủ đoạn nào, tên chuyên gia chó má nào đó tôi hi vọng có thể tống ông ta vào tù ngồi hết đời. Còn có, chu dù vào đó rồi, cũng không thể để ông ta sống yên ổn được.”
Lúc Tống Đình nhận được lệnh thì đã biết, tên chuyên gia này đã đắc tội với Diệp Ân Tuấn rồi. Anh ta không nói gì cả, cứ theo lệnh mà làm.
Thẩm Hạ Lan được đưa vào phòng cấp cứu không bao lâu, Lam Tử Thất và Lam Dũng cũng tới.
Bọn họ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ngồi bên ngoài hành lang, vội hỏi: “Hạ Lan thế nào rồi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569185/chuong-647.html