“Ngoài nước ra bà còn cần thứ gì nữa không?”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan đã làm bà cụ Diệp sửng sốt, rồi nói: “Tôi làm sao biết được mình cần gì? Lát nữa tôi mới nghĩ ra được, cô làm con dâu nhà họ Diệp, nên tôi muốn gọi lúc nào chẳng được, dù gì cô cũng không đi làm, lại chẳng kiếm ra tiền, cô thật sự cho rằng mình là mợ cả, nên tới hưởng phúc à?”
Giọng điệu bà ta ngày càng chua ngoa.
Thẩm Hạ Lan chẳng muốn để tâm đến bà ta, nên nói với người giúp việc bên cạnh: “Cô đi rót cho bà cụ một ly nước đi.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi, hoàn toàn phớt lờ bà cụ Diệp.
Cô đoán ra được, nếu cô ở đây, thì bà cụ Diệp sẽ luôn ầm ĩ, thậm chí còn xem cô thành bia ngắm để sỉ nhục người nhà họ Hoắc.
Dù gì cô cũng chẳng có gì muốn nói với người nhà họ Hoắc, nên cảm thấy mình không cần phải đứng đó để bà ta sỉ nhục.
Bà cụ Diệp thấy Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo như vậy, thì nhất thời tức giận cầm ly nước bên cạnh bà cụ Hoắc lên, ném vào lưng Thẩm Hạ Lan.
“Đồ mất dạy! Tôi bảo cô rót nước cho tôi, mà cô dám sai người giúp việc làm à? Vậy nhà họ Diệp chúng tôi cưới cô về làm gì?”
Mà ly nước này đựng nước trà nóng mà Thẩm Hạ Lan mới rót cho bà cụ Hoắc.
Thẩm Hạ Lan không ngờ bà cụ Diệp lại mất trí đến thế, nên chẳng hề chú ý, ly nước đựng nước trà nóng cứ thế đập thẳng lên lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569144/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.