"Ai?"
Thẩm Hạ Lan vừa mới định ra tay đã bị đối phương khống chế được, giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai.
“Là anh!”
Nước mắt của Thẩm Hạ Lan nháy mắt đã dâng trào.
“Ân Tuấn! Diệp Ân Tuấn!” Cô bỗng xoay người, nhìn Diệp Ân Tuấn ở trước mặt, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
“Đừng khóc!” Diệp Ân Tuấn nhìn thấy nước của Thẩm Hạ Lan nơi đáy mắt, không khỏi dâng lên niềm yêu thương. “Anh làm sao biết em ở chỗ này?”
“Anh đi theo phía sau các em”
Diệp Ân Tuấn cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan. Tay của cô đã ấm lên không còn lạnh run như trước đây nữa, sắc mặt của cô cũng đã khá lên rồi, thậm chí còn thêm sắc hồng. Thẩm Hạ Lan ở trước mặt đây, dường như Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình nhìn thấy cô lúc ban đầu, khỏe mạnh như vậy, xinh đẹp như vậy. “Bệnh của em tốt lên rồi sao?”
Anh vui vẻ hỏi.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hồi hộp một chút nhưng trên mặt không biểu hiện gì, vẫn cười nói như cũ: “Ừ, y thuật của Tử Đồng anh cũng biết đó”
“Thật tốt quá”
Diệp Ân Tuấn thật sự rất vui vẻ. Anh vẫn lo lắng cho cơ thể của Thẩm Hạ Lan, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của cô, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. “Em nghe Tống Dật Hiên nói, tinh thần của anh xảy ra vấn đề?” Thẩm Hạ Lan vội vã chuyển hướng câu chuyện. Cũng giống như Diệp Ân Tuấn, thứ cô quan tâm vĩnh viễn chính là cơ thể của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lại mỉm cười rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569099/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.