“Sao bây giờ?”
Thẩm Hạ Lan hơi nóng nảy.
Lam Thần nhìn xung quanh, căn phòng này giống như nhà kho, không có nhiều đồ đạc, chỉ có một ít quần áo cũ. Theo lý thuyết một căn phòng như vậy lẽ ra sẽ không có cơ quan gì chứ.
Anh ta khịt khịt mũi, thấp giọng nói: “Căn phòng này hẳn là còn có cửa khác.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu nhìn Lam Thần.
Lam Thần nói: “Tôi ngửi thấy một mùi lạ.”
“Ngửi? Anh là mũi chó hả?”
Lời này của Thẩm Hạ Lan không có ý châm chọc, Lam Thần nghe ra được, tuy rằng hơi khó nghe, nhưng anh ta nói: “Căn phòng này là phòng chứa mấy đồ linh tinh, bên trong đậm mùi bụi bặm, nhưng còn kèm theo một mùi khác, hình như là nước khử trùng?”
“Nước khử trùng?”
Thẩm Hạ Lan căn bản không theo kịp suy nghĩ của Lam Thần.
Nơi này tại sao lại có mùi khử trùng được?
Lam Thần không quan tâm đến sự nghi ngờ của Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng đi tìm.
Khoảng mấy phút sau, Lam Thần đứng trước một bức tường, nhíu mày.
“Thế nào?”
“Đây chắc là cửa ra, nhưng tôi không tìm thấy chốt cửa ở đâu.”
Nghe thấy Lam Thần nói vậy, Thẩm Hạ Lan bán tín bán nghi đi tới.
Cô nhìn lên nhìn xuống, cũng không phát hiện có gì không đúng.
“Tôi nghĩ tôi cần hỏi ý kiến một người.”
“Ai?”
Lam Thần biết Thẩm Hạ Lan không có viện trợ ở ngoài.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Con trai tôi, người vừa liên lạc với tôi ấy.”
“Con trai cô bao nhiêu tuổi?”
“Bốn tuổi!”
Thẩm Hạ Lan nói xong, cũng không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569093/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.