“Bà chủ, tôi có thể xem điện thoại này một chút được không?”
Thẩm Hạ Lan không tự chủ được đi tới, cô vừa nói một câu đã khiến bà chủ đề phòng.
“Xem cái gì mà xem? Đây là thứ cô có thể xem được sao? Cô có biết điện thoại này đắt thế nào không? Cô làm hư thì có đền nổi không?”
“Tôi sẽ đền!”
“Cô đền cũng không cho cô xem. Cô thuê phòng hay làm gì? Thuê phòng thì đăng ký, hỏi đường thì đi ra ngoài.”
Thái độ của bà chủ đối với Thẩm Hạ Lan không bằng đối với Tống Dật Hiên, huống chi Thẩm Hạ Lan lớn lên xinh đẹp như vậy thì có chút bài xích.
Thẩm Hạ Lan cũng không để ý, ngược lại cô cười mỉm nói: “Người đẹp, tôi thuê phòng, bà sẽ không đuổi khách ra ngoài đúng không?”
“Nộp tiền, đăng ký. Tôi nói trước, ở chỗ tôi thì cho dù cô ở hay không ở cũng phải nộp tiền trước.”
Thẩm Hạ Lan gọi một tiếng người đẹp làm cho tâm trạng của bà chủ tốt hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan tiếp tục cười nói: “Có thể, tôi nộp tiền mười ngày trước có được không?”
“Cô muốn ở mười ngày sao? Cô đến chỗ này làm gì?”
Bà chủ đột nhiên hỏi một câu.
Chỗ này là vùng núi nghèo hoang sơ cũng không phải là địa điểm du lịch, nhìn cách ăn mặc của Thẩm Hạ Lan không giống như người ở đây, vì sao lại ở đây mười ngày chứ?
Bà ta không khỏi nhớ tới Tống Dật Hiên trước đó không lâu.
Người đàn ông kia cũng ăn mặc đẹp, ra tay hào phóng, đáng tiếc…
Bà chủ nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569080/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.