Chương trước
Chương sau
“Ai?”
Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, lại bị người đó khống chế.
“Bà Diệp, là tôi!”
Giọng nói của đối phương có chút quen thuộc, khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi sững ra.
“Tiểu Trương?”
“Phải, là tôi.”
Tiểu Trương buông Thẩm Hạ Lan ra.
“Anh sao lại ở đây rồi?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.
Nơi này không phải là nơi bình thường, đây là đại viện quân khu, người bình thường không vào được, cho dù là Diệp Nam Phương cũng phải thông qua cảnh vệ mới có thể vào được, sao anh ta vào đây được?
Tiểu Trương thấp giọng nói: “Trước đó bà Diệp đã cứu tôi, Dương Tân đưa tôi tới đây, nói nơi này Diệp Nam Phương không thể tìm được tôi. Hôm nay tôi nhìn thấy bà Diệp đến đây, cho nên nhớ vị trí, bây giờ mới tới tìm bà Diệp.”
Nghe thấy Tiểu Trương nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới hiểu.
“Dương Tân sắp xếp cho anh sao?”
“Phải.”
“Dương Tân còn nói gì không?”
Vấn đề của Thẩm Hạ Lan khiến Tiểu Trương có hơi không quá hiểu.
“Không có, chỉ là bảo tôi chờ ở đây, nhưng tôi thật sự vô cùng nôn nóng. Bà Diệp, tôi thật có việc muốn với cô.”
Nếu như là trước kia, Thẩm Hạ Lan nhất định sẽ không tin, nhưng bây giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi muốn biết rồi.
“Sếp Hoàng rốt cuộc là ai?”
Cô mở miệng.
Thấy Thẩm Hạ Lan có ý muốn biết, Tiểu Trương vội nói: “Sếp Hoàng là giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, có điều cũng là bạn vong niên của cậu Diệp, hai người có giao tình sâu nặng. Tôi không biết cậu Diệp có thứ gì giao cho sếp Hoàng giữ, nói có một ngày nếu như tập đoàn Hoàn Trí có chuyện thì bảo sếp Hoàng đến chủ trì đại cục. Nhưng sau khi Diệp Nam Phương tới thì đòi thứ này với sếp Hoàng. Sau đó sếp Hoàng bị chặn đánh. Sếp Hoàng nhìn thấy sự việc không hay thì tránh đi, chỉ là bảo tôi tìm cậu Diệp, nói chuyện này cho cậu Diệp, nhưng người của Diệp Nam Phương theo quá chặt, tôi mãi không tìm được cơ hội. Cũng không biết Diệp Nam Phương từ đâu biết được tôi đang tìm bà Diệp, anh ta cố tình dẫn bà Diệp và cô chủ nhỏ ra ngoài đi chơi, tạo cơ tạo cho tôi và cô gặp nhau. Cũng trách tôi lúc đó quá sốt ruột, không biết đây là cái bẫy mà Diệp Nam Phương thiết kế, đã trúng bẫy của anh ta, cũng liên lụy đến bà Diệp, nếu không Diệp Nam Phương còn không nhanh như vậy động thủ với bà Diệp.”
“Thứ gì quan trọng như vậy? Diệp Nam Phương không tiếc cùng người nhà trở mặt cũng phải có được?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu.
Tiểu Trương càng không quá hiểu.
“Tôi cũng không biết, nhiệm vụ của tôi chỉ là tìm bà Diệp, nói chuyện này cho bà Diệp, bảo bà Diệp sớm chút liên lạc với cậu Diệp, để cậu Diệp nghĩ cách, sếp Hoàng bây giờ đều không dám lộ diện, thật sự là kìm nén rồi.”
Lời của Tiểu Trương khiến Thẩm Hạ Lan có hơi nghi hoặc, cùng lúc cũng có hơi lo lắng.
“Nói thật, tôi bây giờ cũng không biết Ân Tuấn ở đâu, anh ấy mấy ngày trước ra ngoài rồi, lại đột nhiên mất liên lạc, tôi cũng rất lo lắng, không biết anh ấy bây giờ là tình huống gì nữa.”
Thẩm Hạ Lan nói rồi, thần sắc lần nữa trở nên lo lắng.
Tiểu Trương có hơi căng thẳng hỏi: “Vậy phải làm sao đây? Sếp Hoàng còn đợi cậu Diệp, ông ấy không chống đỡ được bao lâu nữa. Diệp Nam Phương không phải là người bình thường, anh ta vô cùng bỉ ổi, người nhà của sếp Hoàng khả năng đã bị khống chế rồi, nếu như đối phương dùng người nhà của sếp Hoàng đến uy hiếp sếp Hoàng, sếp Hoàng thật sự không biết phải làm như nào nữa.”
“Sếp Hoàng đang ở đâu?”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan đã có chủ ý.
Mặc kệ thứ đó là cái gì, nếu đã có thể khiến Diệp Nam Phương không tiếc mọi giá cũng phải có được như thế, chắc chắn là thứ rất không tầm thường. Lúc đầu Diệp Ân Tuấn đem thứ quan trọng như vậy giao phó cho sếp Hoàng, có thể thấy giao tình giữa hai người, hiện nay Diệp Ân Tuấn mất liên lạc, cô sao có thể gương mắt nhìn sếp Hoàng và người nhà của ông ta xảy ra chuyện chứ?
Tiểu Trương dường như đã hiểu ý của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Bà Diệp muốn gặp sếp Hoàng sao?”
“Phải, người mang ngọc có tội, ắt sẽ chịu liên lụy. Nếu lúc đầu là thứ Ân Tuấn giao phó cho sếp Hoàng, còn mang tới cho sếp Hoàng mối họa lớn như vậy, tôi bây giờ đi thu lại cũng là điều nên làm. Mặc kệ chuyện gì, để Diệp Nam Phương nhằm vào tôi mà tới.”
Thẩm Hạ Lan đã nghĩ rồi, nếu Diệp Nam Phương muốn xé rách mặt với bọn họ, vậy thì cô cũng chả thấy sao cả.
Không có Diệp Ân Tuấn ở đây, rất nhiều chuyện cô cũng có thể giải quyết.
“Tôi sẽ đưa bà Diệp đi, nhưng rời khỏi đại viện quân khu, ra bên ngoài, không biết người của Diệp Nam Phương liệu có truy kích chúng ta hay không. Bà Diệp, Dương Tân đâu? Nếu như có anh ta ở đây, có lẽ chúng ta có thể thử.”
“Dương Tân sao?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi nghĩ đến vết thương trên vai.
Dương Tân là người bà cụ Diệp đích thân chọn ra, đi theo nhà họ Diệp cũng rất nhiều năm rồi, đối với cô cũng tính là trung thành, sao đột nhiên giống như biến thành một con người khác, hơn nữa còn nổ súng với cô?
Thẩm Hạ Lan không hiểu.
“Dương Tân cũng không ở đây, anh ta đi tìm Diệp Ân Tuấn rồi, cũng đã mất liên lạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ rất nhiều chuyện tôi đều mờ mịt.”
Thẩm Hạ Lan thật sự hy vọng mình có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, có thể biết đã xảy ra chuyện gì, như thế không cần suy đoán đau đầu, mong ngóng, quả thật rất ngột ngạt.
Tiểu Trương có hơi sững ra.
“Sao lại như thế?”
“Tôi cũng không biết.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, khẽ thở dài nói.
“Nếu chúng ta muốn đi gặp sếp Hoàng, quả thật là cần suy nghĩ cẩn thận, anh về trước đi, tôi sau khi nghĩ xong sẽ liên lạc với anh. Đến lúc đó anh với tôi phối hợp hành động là được.”
Tiểu Trương nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lúc này mới thở phào một hơi.
“Được, bà Diệp, vậy tôi đi trước, chuyện này ngày hôm nay rất quan trọng, nếu không cần thiết, vẫn là đừng nói với người khác, ban ngày tôi cũng không tới tìm cô, sợ người khác nhìn thấy suy đoán gì đó, nếu như có chuyện gì, cô gọi điện hoặc gửi tin nhắn zalo cho tôi đều được, đây là số điện thoại của tôi, cũng là số điện thoại zalo của tôi.”
Tiểu Trương đưa số điện thoại của mình cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, lưu số điện thoại lại.
Tiểu Trương sau khi đi rồi, lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt thành một đường.
Nếu như có thể, cô thật sự muốn đi nơi đó xem thử, xem xem Diệp Ân Tuấn và Dương Tân rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, tại sao Dương Tâm lại giống như biến thành một người khác, vậy thì Diệp Ân Tuấn sẽ như thế nào?
Liệu có phải là bộ dạng như Dương Tân không?
Vừa nghĩ đến loại khả năng này, Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, từng giây từng phút đều không đợi được nữa.
Cô vạch chăn ra bước xuống giường, lại nhìn thấy Bạch Tử Đồng từ bên ngoài đi vào.
“Cô lại muốn đi đâu?”
“Tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Thẩm Hạ Lan nói rồi muốn thay quần áo, lại bị Bạch Tử Đồng cản lại.
“Thẩm Hạ Lan, cô thật sự không cần mạng rồi phải không?”
“Tử Đồng, tôi bây giờ có chuyện rất quan trọng phải ra ngoài một chuyến, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
“Cô chăm sóc tốt cho mình sao? Chăm sóc thành cái dáng vẻ này? Thẩm Hạ Lan, cô đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ như nào, cô có phải muốn đi tìm Diệp Ân Tuấn và Dương Tân không? Cô hôm nay bị Dương Tân làm bị thương rồi, cô muốn biết anh ta tại sao lại biến thành như thế, muốn biết Diệp Ân Tuấn như thế nào rồi, cho nên mới muốn ra ngoài một chuyến phải không?”
Lời của Bạch Tử Đồng khiến Thẩm Hạ Lan có hơi không biết trả lời như nào, dứt khoát quay đầu đi.
“Sao không nói chuyện rồi? Bị tôi nói đúng rồi? Tống Dật Hiên nói với tôi cô sau khi bị Dương Tân làm bị thương thì tôi biết cô không vượt qua được cái hố tâm lý này. Hôm nay tôi vẫn phải nói cho cô biết, mặc kệ là ai, cô đều phải ngoan ngoãn ở đây tịnh dưỡng cho tôi, nếu không cô đừng trách tôi trực tiếp tiêm thuốc an thần cho cô! Cái thân thể tàn tạ bây giờ của cô, đừng nói đi tìm Diệp Ân Tuấn, sợ rằng ở trên đường cô đã nghẻo rồi.”
Giọng của Bạch Tử Đồng vô cùng lạnh lẽo.
“Nhưng tôi thật sự có việc gấp.”
“Có gấp nữa cũng không có gấp bằng sức khỏe của cô. Cô khả năng còn rất lạc quan, nhưng tôi nói cho cô biết, cô nếu như dám đi ra khỏi căn phòng này thì tôi gọi điện cho Thẩm Minh Triết, nói mọi chuyện cho thằng bé, tôi xem cô đến lúc đó có cản được con trai của cô không!”
Chiêu này của Bạch Tử Đồng vẫn là có tác dụng, dọa Thẩm Hạ Lan nhíu mày, mặt mày oán trách nhìn Bạch Tử Đồng.
“Đừng nhìn tôi như thế, nhìn tôi cũng không có tác dụng, tóm lại một câu, thế giới này thiếu ai đều vẫn xoay, bớt chuyện gì cô cũng bước tiếp như thế, đừng xem mình quá quan trọng. Có lẽ không có cô, Diệp Ân Tuấn còn sẽ nhẹ nhàng hơn. Anh ta biết cô ở nhà đợi anh ta, biết còn có con trai con gái, anh ta nhất định sẽ dốc hết sức trở về. Chuyện cô phải làm chính là cố gắng ở nhà tịnh dưỡng đợi anh ta, đừng để sau này anh ta trở về rồi, còn phải tham gia tang lễ của cô.”
“Cô đừng có trù tôi như thế, giống như tôi vài phút nữa sẽ chết đi vậy.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực.
“Cô tốt nhất đừng nói nữa, cô thật sự vài phút nữa sẽ chết đi đó, cô hôm nay cảm thấy lượng máu chảy của mình như thế nào rồi? Tự cô nói.”
Nghe thấu Bạch Tử Đồng hỏi như thế, Thẩm Hạ Lan mới kinh ngạc phát giác, cô hình như thật sự không có máu để chảy ra rồi.
Trước đó cô còn tưởng là Bạch Tử Đồng chữa trị cho cô có hiệu quả, nhưng bây giờ nghe thấy Bạch Tử Đồng hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng ý thức được tính nguy hiếm của sự việc.
“Tình trạng của tôi bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Tình trạng gì? Cơ thể cô máu đã ít đến đáng thương, bây giờ lại bị súng đạn, căn bản không có bao nhiêu máu để cô phung phí nữa. Cô không cảm thấy cô đứng lên cũng sẽ hoa mắt chóng mặt sao? Thẩm Hạ Lan, không phải là tôi hù dọa cô, cô đừng nói đi tìm Diệp Ân Tuấn, khả năng cửa của đại viện quân khu cô cũng không đi ra thì đã ngất trên đường rồi. Cô bây giờ có khác gì với phế vật.”
Bạch Tử Đồng không muốn nói thẳng như vậy, nhưng bây giờ xem ra không nói rõ, Thẩm Hạ Lan sẽ không từ bỏ.
Nghe thấy Bạch Tử Đồng nói như thế, lông mày của Thẩm Hạ Lan càng nhíu chặt.
“Lẽ nào tôi chỉ có thể ở đây đợi sao? Tôi cái gì cũng không làm được sao?”
Bạch Tử Đồng nhìn dáng vẻ khó chịu in trên vầng trán của cô, thấp giọng nói: “Tôi có chuyện đã giấu cô, thật ra Tống Dật Hiên là thay cô đi tìm Diệp Ân Tuấn rồi.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.
Bạch Tử Đồng có hơi xấu hổ nói: “Thân thể hiện nay của cô căn bản không được, Tống Dật Hiên biết trong lòng cô luôn lo cho Diệp Ân Tuấn, đã lái xe rời đi khi cô hôn mê. Cho nên cô yên tâm ở đây tịnh dưỡng cơ thể đi, đợi tin tức của Tống Dật Hiên là được, so với anh ta, tôi cho rằng thân thủ của Tống Dật Hiên cũng tốt, nhân mạch cũng giỏi, đều giỏi hơn tự cô đi nhiều.”
“Cô sao không cản anh ta chứ? Tôi đã nợ anh ta quá nhiều rồi, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới anh ta.”
Thẩm Hạ Lan có hơi khẩn trương, lại cũng biết bây giờ nói cái gì cũng dư thừa rồi.
Vào lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan đổ chuông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.