Chương trước
Chương sau
“Bà nói gì?”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.
Nhưng phía bên kia Má Hoàng lại cúp điện thoại, dường như còn nghe thấy tiếng ồn ào.
Có người muốn đưa Thẩm Nghê Nghê đi?
Ai?
Diệp Nam Phương sao?
Thẩm Hạ Lan vội vã chạy về nhà, những quá muộn rồi.
Má Hoàng khóc nói: “Mợ cả, tôi không cản được, tôi…”
“Ai đưa đi?”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan âm trầm đáng sợ.
Má Hoàng nơm nớp lo sợ nói: “Là, là người của cậu hai”
Quả nhiên là anh ta!
Thẩm Hạ Lan thở hổn hến trực tiếp trở về tập đoàn Hoàn Trí.
“Bà chủ Diệp, tổng giám đốc đang bận, ngài chờ một chút, tôi đi thông báo.”
Thư ký muốn chặn Thẩm Hạ Lan lại, nhưng bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy ra.
Cô một cước đạp tung cửa phòng làm việc, động tác hung hãn như vậy khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn người, dù sao thì trong mắt bọn họ, Thẩm Hạ Lan là bà chủ Diệp, là tiểu thư khuê các, là nhà thiết kế Lisa, cho dù là thân phận nào cũng không nên thô lỗ và không có văn hóa thế này.
Nhưng đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, những thứ này đều không quan trọng.
Cô túm cổ áo Diệp Nam Phương, gấp gáp hỏi: “Chú đem Nghê Nghê và Diệp Tranh đi đâu?”
Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan kích động như vậy, cười nói: “Chị dâu lo lắng như vậy làm gì? Tôi như vậy cũng là muốn tốt cho chị. Chị xem bây giờ anh cả đang ở bên ngoài, Minh Triết lại không ở đây, sức khỏe của chị cũng không được tốt lắm, hai đứa bé ở trong nhà khó tránh khỏi việc ôn ào. Nghê Nghê thích Diệp Tranh như vậy, tôi đương nhiên muốn sắp xếp bọn chúng ở cùng nhau. Chị yên tâm, tôi chỉ tìm cho bọn chúng một chỗ chơi vui vẻ, đảm bảo sẽ để bọn chúng ở chỗ thật tốt!”
“Con gái của tôi muốn đi đâu là do tôi quyết định, chú không được sự đồng ý của tôi mà dẫn nó đi là có ý gì?
Thẩm Hạ Lan tức giận đến phát run.
Nếu không phải vì đánh không lại Diệp Nam Phương, bây giờ cô thật sự không ngại đấm cho anh ta một quyền.
Diệp Nam Phương dường như không cảm nhận được hành động và sự thô lỗ của Thẩm Hạ Lan, tiếp tục cười nói: “Chị dâu, tôi như vậy đều là vì muốn tốt cho chị!”
“Thật sao? Khi anh trai của chú không có ở đây, chú làm như vậy với tôi là vì muốn tốt cho tôi? Tại sao tôi lại cảm thấy không giống như vậy? Diệp Nam Phương, rốt cuộc chú muốn làm gì vậy?”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã không có cách nào để bình tĩnh được.
Cô biết không thể nào tiếp tục giả vờ điềm nhiên như không có việc gì với Diệp Nam Phương, dù sao.
Diệp Nam Phương cũng đã ra tay rồi, hơn nữa ra tay rất nhanh và chuẩn, trực tiếp nắm chắc điểm yếu của cô, không để cho cô trở mặt.
Diệp Nam Phương kéo tay Thẩm Hạ Lan ra, sửa sang lại quần áo của mình và nói: “Chị dâu, đừng nói khó nghe như vậy, tôi chỉ muốn chị dâu giúp tôi một chuyện mà thôi!”
“Cái này mà chú gọi là để tôi giúp? Hay là ép buộc tôi không thể không giúp?”
“Chị dâu nói thế nào cũng đều được. Mục đích của tôi rất đơn giản, chỉ cần chị dâu có thể tìm sếp Hoàng tới, và mang thứ tôi muốn tới đây, Nghê Nghê tất nhiên sẽ bình an trở về!”
Lời nói của Diệp Nam Phương khiến Thẩm Hạ Lan nheo mắt lại.
“Tôi không biết sếp Hoàng mà chú nói là ai, tôi cũng không biết thứ chú muốn là gì!”
“Rất đơn giản, không phải chị dâu quen biết Tiểu Trương sao? Anh ta đã nhiều lần tìm chị dâu nói cái gì đói”
Lời nói của Diệp Nam Phương khiến đôi mắt của Thẩm Hạ Lan thêm nheo lại.
“Chú đang giám sát tôi sao?”
“Nói giám sát thì khó nghe quá, tôi chỉ là lo lắng cho an toàn của chị dâu, không cẩn thận thấy có người tìm chị dâu mà thôi!”
Có thể nói những lời vô sỉ này một cách đường hoàng như thế, Diệp Nam Phương cũng coi là một nhân tài.
Đến nước này, cho dù Thẩm Hạ Lan nói không biết cũng vô ích.
“Tôi không biết Tiểu Trương, tôi cũng không biết làm thế nào để liên lạc với anh ta, vậy nên chuyện chú nói tôi không thể giúp được gì cho chút”
Diệp Nam Phương lại cười nói: “Tôi biết Tiểu Trương ở đâu, chỉ cần chị dâu có thể cạy miệng hẳn ta, để tôi biết được tung tích của sếp Hoàng, lấy được thứ tôi muốn, đương nhiên Nghê Nghê sẽ trở về bên cạnh chị dâu!”
“Vô sỉ! Lấy mạng sống của chính cháu gái ruột của mình ra để uy hiếp tôi, chú không thấy đỏ mặt sao? Cũng đúng, người giống như chú, mặt mũi cũng không cần, sao lại có thể quan tâm những thứ này chứ?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến nụ cười của Diệp Nam Phương có chút cứng lại.
“Chị dâu nói như vậy thật sự khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ đấy!”
“Bất ngờ sao? Nếu mọi người đã không quan tâm đến mặt mũi, chỉ bằng dứt khoát nói cho tôi một lời thống khoái, bây giờ Diệp Ân Tuấn đang ở đâu? Anh ấy mất liên lạc có phải có liên quan đến chú không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Phương.
Diệp Nam Phương lại nhẹ giọng nói: “Chuyện anh ta mất liên lạc tôi thật sự không biết!”
“Chú đừng giả vờ trước mặt tôi, Diệp Nam Phương, tôi nói cho anh biết, Diệp Ân Tuấn và con gái tôi có bất cứ điều gì bất trắc, tôi sẽ không bỏ qua cho.
anh!”
Những lời Thẩm Hạ Lan nói đều là sự thật.
Điều này cũng tương đương với việc trực tiếp tuyên chiến với Diệp Nam Phương.
Nụ cười của Diệp Nam Phương cuối cùng cũng thu liễm lại.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Có phải cô cảm thấy tôi vô cùng khốn kiếp không?”
“Không phải cảm thấy, mà bản thân anh chính là như vậy!”
Thẩm Hạ Lan lui về mấy bước, nhìn khuôn mặt giống hệt Diệp Ân Tuấn trước mắt, trong lòng vô cùng lo lắng.
Rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ?
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê đang ở đâu?
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết, thậm chí cô không biết Diệp Nam Phương cần cô làm điều gì.
Người của cô đã đi cứu tiểu Trưng, cũng không biết có thể cứu được hay không, bây giờ Diệp Nam Phương đang chờ câu trả lời thuyết phục của cô như vậy, chẳng lẽ người của cô đều...
Trong Lòng Thẩm Hạ Cam lộp bộp một cái, trên mặt lại không biểu hiện ra
Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì
"Nếu chị dâu đã không đồng ý với tôi như vậy, tôi cũng không nói gì nữa, vẫn là câu nói đấy, tôi muốn biết 0 tung tích của sếp Hoàng, chỉ cần chị đâu giúp tôi hoàn thành việc này, tôi đương nhiên sẽ đưa Nghê Nghệ trở về. Nó dù nó sao cũng là cháu ruột của tôi!”
"Chú còn biết nó là cháu ruột của chú! Nghề Nghệ tín nhiệm chú như này, Diệp Nam Phương, trái tim của chú Làm bằng sắt sao?”
Thẩm Hạ Lam tức giận gần chết, Diệp Nam Phương lại không cảm giác gì có lẽ là có suy nghĩ gì đó, nhưng Thầm Hạ Lam quả thực không nhìn ra
"Chị dâu vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để Tiểu Thương nói cho tôi biết tung tích của sếp Hoàng đi, tôi sẽ cho người đưa chị dâu qua đó, chuyện tiếp theo tiên giao cho chị dâu!”
Diệp Nam Phương phất phất tay, tiền có người tiến đến đứng ở bên cạnh Thẩm Ba Lan, Phim tương đối cung, kính, nhưng lại là người của Diệp Nam Phương
"Bà chủ Diệp, xin theo chúng tôi đi thôi.”
Lúc này Thẩm Hạ Lam còn có thể nói gì?
Cô không biết rốt cuộc Diệp Nam Phương có quan hệ gì với sếp Hoàng này, nếu như lúc trước những lời Tiểu Thương nói đều là sự thật, vậy chẳng lẽ sếp Hoàng thật sự là người của Diệp Ân Tuấn sao
Hay đây là một cái bây do Diệp Nam Phương bày ra?
Thẩm Hạ Lan không biết, cô nhìn thật sâu vào, mắt Diệp Nam Phương, lạnh lùng nói: "Nếu Nghề Nghê có chuyện gì tôi tuyệt đối không tha thứ cho chú!”
"Lên tâm đi, đó là cháu gái tôi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ chỉ cho cô bé chơi vô cùng vui vẻ!”
Diệp Nam Phương phất phất tay, người tới đưa Thẩm Hạ Lam rời đi.
Nhưng lúc này, điện thoại di động của Diệp Nam Phương vang lên Thẩm Hạ Lan cố ý đi chậm lại.
Diệp Nam Phương đột nhiên nổi giận.
“Cậu nói cái gì? Tiểu Trương bị người khác cướp.
đi rồi? Một đám phế vật!”
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan có chút cong lên.
Xem ra người của mình đã làm được việc.
Cô đứng ở cửa phòng làm việc, quay người lạnh lùng nhìn Diệp Nam Phương hỏi: “Bây giờ còn cần tôi đi tìm Tiểu Trương gì đó để hỏi thăm sếp Hoàng không?”
Diệp Nam Phương nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại.
“Là chị làm?”
“Tôi không biết chú đang nói gì.”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn lại.
Muốn đấu xem mắt ai to mắt ai nhỏ, cô chưa từng thua.
Diệp Nam Phương hơi nhíu mày lại “Chị dâu, chị phải biết, Nghê Nghê ở trong tay tôi!”
“Diệp Nam Phương, Tiểu Trương là ai tôi cũng không biết, người của chú làm mất người, bây giờ lại tới tìm tôi là có ý gì? Nếu chú là đàn ông thì hãy tự mình ra ngoài tìm. Đừng tức giận lên phụ nữ và trẻ con!”
Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Nam Phương lại có thể vô sỉ như thế.
Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan, muốn từ trên mặt Thẩm Hạ Lan nhìn ra chút gì đó, đáng tiếc là anh ta thất bại.
“Thật sự không phải chị?”
“Cả ngày tôi đều ở công ty, tôi có thể đi đâu?”
Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Nam Phương nghĩ đến việc Tống Đình không ở đây, Dương Tân hình như cũng không ở đây nữa, bên cạnh Thẩm Hạ Lan có vẻ như thật sự không còn người nào, nhưng buổi tối nhiều người như vậy, anh ta lại không hoàn toàn biết, ai biết Thẩm Hạ Lan có người nào bảo vệ trong bóng tối không?
Đầu óc Diệp Nam Phương nhanh chóng xoay vòng, cuối cùng thấp giọng nói: “Vậy thì phải ủy khuất chị dâu một chút, từ giờ trở đi ở lại nhà họ Diệp. Tôi nghĩ sếp Hoàng đã muốn liên lạc với chị dâu như vậy, kiểu gì cũng sẽ lại phái người ra, đến lúc đó hi vọng chị dâu giúp tôi chuyện này”
Nghe thấy Diệp Nam Phương vô liêm sỉ như vậy, toàn thân Thẩm Hạ Lan tức giận run người.
“Chú như vậy là muốn giam lỏng tôi?”
“Nói giam lỏng thì quá khó nghe? Sức khỏe chị dâu không tốt, tôi chỉ hi vọng chị dâu có thể nghỉ ngơi thật tốt, chỉ thế mà thôi!”
Diệp Nam Phương lần nữa phất phất tay.
Người bên cạnh Thẩm Hạ Lan là mối uy hiếp rất lớn đối với cô.
Cô có thể cảm nhận được những người trước mặt đều là người luyện võ, nếu như thật sự động thủ, mình có vẻ như không phải là đối thủ của họ.
Bây giờ cô đã là người cô độc, cũng không thể lấy trứng chọi đá, cô muốn bảo toàn thực lực, chờ ngày đoàn tụ với Diệp Ân Tuấn.
“Diệp Nam Phương, tốt nhất chú nên biết giải thích thế nào với anh trai của chú khi anh ấy trở về!”
“Cái này không cần phiền chị dâu phí tâm!”
Diệp Nam Phương trực tiếp để người ta đưa Thẩm Hạ Lan đi.
Thẩm Hạ Lan cực kì không vui bị người ra đưa ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí, chỉ là lúc ra cửa đột nhiên đụng phải Tống Dật Hiên.
“Người đẹp, muốn đi đâu vậy?”
Tống Dật Hiên cà lơ phất phơ cản đường bọn họ.
Đôi mắt Thẩm Hạ Lan có chút vui, nhưng nghĩ đến việc Thẩm Nghê Nghê còn ở trong tay Diệp Nam Phương, cô không khỏi có chút mất mác.
“Không có gì, tôi về nhà”
Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên hơi sững sờ.
“Bây giờ cô còn có bảo vệ nữa sao? Thế nào?
Diệp Ân Tuấn trở về rồi sao?”
Tống Dật Hiên cho rằng Diệp Ân Tuấn trở về, có một số việc muốn nói cùng anh nên hỏi thẳng một câu Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Ân Tuấn mất liên lạc, bây giờ vẫn không biết tung tích, nếu cậu Tống có thời gian, xin hỗ trợ tìm kiếm một chút. Bây giờ sức khỏe của tôi không được tốt lắm, cũng không thể ra ngoài, làm phiền cậu Tống!”
Lời nói này khiến Tống Dật Hiên lần nữa ngây ngẩn cả người Anh ta vẫn biết sức khỏe của Thẩm Hạ Lan không được tốt, nhưng Thẩm Hạ Lan nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, điều này có chút không thích hợp.
Lại nhìn những người bên cạnh Thẩm Hạ Lan dường như không phải người của cô, lông mày anh ta lập tức nhíu lại “Bọn họ là..
“Cậu Tống, tôi còn có chuyện, đi trước”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan nhấc chân rời đi, hoàn toàn không muốn nói nhảm với Tống Dật Hiên. Nhưng Tổng Dật Hiên đột nhiên phát hiện, chuyện này có vẻ như có chút ẩn tình bên trong!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.