Thẩm Minh Triết không ngủ được, dường như Diệp Thanh cũng không ngủ được.
Cô bé nhìn Thẩm Minh Triết, dùng tay hỏi thăm tình hình của cậu như nào?
Thẩm Minh Triết cười cười, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Hai người tựa sát vào nhau, nửa tỉnh nửa ngủ trải qua một đêm.
Chưa đầy sáu giờ sáng hôm sau, bọn trẻ đã bị chiếc roi thô lỗ đánh thức.
Lần này không có ai che chở cho Thẩm Minh Triết, cậu bé được trải nghiệm cảm giác bị roi quất lên trên người.
Đau đớn! Bỏng rát!
Làn da mềm mịn của cậu bé hẳn lên vệt máu.
Thẩm Minh Triết cắn răng, hốc mắt ửng nước, nhưng cậu vẫn kiên cường không khóc.
Sớm muộn gì cậu cũng sẽ báo thù đám người này.
“Dậy nào dậy nào! Mau dậy đi! Chúng ta sắp phải ra ngoài Đám người canh giữ không hề coi đám trẻ là con người, lùa bọn trẻ chạy ra ngoài như đang lùa gia SÚC Vậy.
Thẩm Minh Triết đi theo đám trẻ ra bên ngoài.
Hình như bọn chúng sợ đám trẻ chạy mất, cho nên bọn chúng dùng một sợi dây thừng trói cổ tay tất cả đám trẻ lại với nhau.
Người canh giữ chỉ vào một đống thiết bị, chỉ huy đám trẻ.
Thẩm Minh Triết tưởng rằng bọn họ được đưa tới đây để huấn luyện.
Quả nhiên là suy nghĩ của cậu quá ngây thơ rồi.
Ngay cả người lớn cũng phải tốn sức mới di chuyển được những thiết bị tập luyện kia, thế nhưng hiện giờ bọn chúng lại bắt một đám trẻ con làm chuyện đó.
Thẩm Minh Triết dừng lại một giây đã bị tên canh giữ quất cho một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569045/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.