“Vậy anh ấy còn hai ngày nữa thật sự có thể trở về sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tô Nam sững.
người “Hai người đã gọi điện thoại sao?”
“Không tính là gọi điện, facetime, nói mấy câu, có điều tôi lại không biết anh ấy luôn phải chịu đau khổ như thế”
Thẩm Hạ Lan không có gì cảm thấy phải che giấu Tô Nam cả.
Tô Nam hơi sững người, nói: “Cậu ta rốt cuộc van là không nhịn được mà liên lạc với cô. Cô chắc cũng không nói với cậu ta tình trạng hiện nay của cô nhỉ?”
“Không có, tôi chưa có nói”
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy may mắn mình chưa có nói, nếu không cô phải hối hận như nào.
Nếu như lúc đó cô không thể nhân nhịn sự ủy khuất của mình, khóc lóc với Diệp Ân Tuấn nói mình gặp chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì, đoán chắc Diệp Ân Tuấn sẽ không màng tất cả chạy về.
Hiện nay cô đột nhiên cảm thấy sự ẩn nhân của cô có khi vần là rất được.
Tô Nam nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói không có nói cho Diệp Ân Tuấn, lúc này mới thở phào.
“Vẫn may vẫn may, cậu ta chắc sẽ không chịu ánh hướng gì. Nếu như cô cái gì cũng không nói, bây giờ cậu ta sẽ vì để gặp được cô và tụi nhỏ, rất cố găng đấu tranh, hai ngày sau tự nhiên sẽ bình phục trở về.
Có điều tôi vẫn phải nói với cô, chuyện thay máu này rất tốn hại đến căn bản, sau khi cậu ta trở về khả năng phải gặp rất nhiều chuyện, đến lúc đó…”
“Anh yên tâm đi, tôi hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569010/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.