Chương trước
Chương sau
“Diệp tổng, anh không sao chứ?’
Tống Đình luôn chú ý Diệp Ân Tuấn, anh ta nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Ân Tuấn, không khỏi bước tới một bước, kịp thời đỡ Diệp Ân Tuấn đứng dậy.
Diệp Ân Tuấn nhiều năm như thế, trận thế gì chưa từng thấy, nhưng đều không có thấp thỏm bất an và nhói lòng như giây phút này.
Anh thậm chí có hơi không mở được miệng.
Lam Tử Thất liếc nhìn anh, cuối cùng không nói gì, chỉ rảo bước đi tới, hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, Hạ Lan như thế nào rồi?”
“Đứa trẻ đã sảy rồi, trước mắt đã lý xử sạch sẽ rồi, có điều thân thể của bệnh nhân quá suy nhược, hơn nữa lại ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt quá lâu, sau này có thể tiếp tục mang thai còn là một vấn đề. Nếu như có thể, hy vọng trong ba năm đừng có con, đây cũng là suy nghĩ cho tình trạng thân thể của bệnh nhân.”
Lời của bác sĩ khiến Diệp Ân Tuấn thở phào.
“Bác sĩ, cô ấy ngoại trừ tĩnh dưỡng còn cần làm gì khác không?”
Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng mở miệng.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Chuyện cô ấy cần làm trước mắt ngòai tĩnh dưỡng, chính là cần duy trì tâm trạng tốt. Cảm xúc của cô ấy không thể chịu bất cứ dao động nào nữa. Mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là ở cữ, hơn nữa lấy tình trạng sức khỏe hiện nay của cô ấy, có thể điều dưỡng sức khỏe cho tốt hay không cũng chưa biết được.”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn giống như bị dao cứa qua.
Thẩm Hạ Lan trước kia khỏe mạnh tươi sáng như nào chứ?
Nhưng từ sau khi đi theo anh, cô đã trải qua những gì? Lam Tử Thất nói không sai, cô yêu anh, chính là kiếp nạn của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn gật đầu, tâm trạng rất nặng nề.
Khi Thẩm Hạ Lan được đẩy ra, sắc mặt trắng đến dọa người.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy mũi có hơi cay, hốc mắt vì nóng lên mà cảm thấy đau nhức.
Anh nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, cảm giác tay của cô rất lạnh, giống như lạnh từ trong xương.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn lại thắt lại.
Lam Tử Thất muốn bước tới, lại bị Tống Đình ngăn cản.
Anh ta khẽ lắc đầu với Lam Tử Thất, khiến cho Lam Tử Thất trừng mắt với anh ta, nhưng cũng không có làm ra bất cứ động tác gì nữa.
Diệp Ân Tuấn đẩy Thẩm Hạ Lan về phòng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nhỏ giọt nhỏ giọt chảy vào huyết quản.
Diệp Ân Tuấn không biết lúc đầu Thẩm Hạ Lan rốt cuộc làm sao kiên trì được. nhưng vừa nghĩ tới khi Thẩm Hạ Lan biết được con của mình không còn nữa sẽ có tâm trạng bi thương như nào thì anh hận không thể đập chết mình.
Anh không phải nên là bến tránh gió của cô sao?
Anh không phải nên vì cô và đứa con mà chống một vùng trời sao?
Nhưng bây giờ đây tính làm sao?
Anh vậy mà khiến vợ con của mình chịu sự dày vò như thế.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn rất tự trách rất khó chịu, hận không thể cho thời gian có thể quay ngược lại.
Anh còn không biết cái thai này là trai hay gái, lớn lên giống cô hay giống anh, càng không biết đứa trẻ này mang thai từ khi nào, hiện nay mọi thứ đều trở thành một vũng máu, hoàn toàn biến mất rồi.
Loại cảm giác đó khiến người ta đau thấu tim gan, lại không gào thét ra được.
Rất nhiều thống khổ đều che giấu được, bản thân anh biết, chỉ là không biết khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại sẽ có tâm trạng như thế nào, phản ứng như thế nào.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, muốn dùng độ ấm cơ thể của mình sưởi ấm bàn tay của Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc trôi qua rất lâu, tay của cô vẫn rất lạnh.
Khi Tống Đình và Lam Tử Thất bước vào, nhìn thấy chính là bộ dạng đau lòng buồn bã của Diệp Ân Tuấn, hại cho tất cả những lời trách mắng đến cửa miệng của Lam Tử Thất, lại phải nuốt xuống.
“Anh kia, Tống Đình nói trên người anh còn có vết thương, Hạ Lan hôm nay sẽ không tỉnh được ngay, chắc phải ngủ mấy tiếng, anh không bằng về nghỉ ngơi một lát đi, tối đến thay cho tôi là được.”
Lam Tử Thất cảm thấy mình như thế đã đủ hòa nhã với Diệp Ân Tuấn rồi.
Nếu như không phải vì anh đối với Thẩm Hạ Lan còn tính là thật lòng, cô ta mới không thèm nói chuyện với người đàn ông này.
Diệp Ân Tuấn lại giống như không nghe thấy: “Hai người về đi, một mình tôi ở lại đây là được rồi.”
“Anh sao nghe không hiểu tiếng người thế? Hạ Lan bây giờ còn đang hôn mê, ngộ nhỡ tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng chán chường này của anh, cô ấy đã mất đi đứa bé, còn phải lo lắng cho anh sao? Anh thật sự tưởng rằng tôi để tâm đến sống chết của anh sao? Nếu không phải không muốn Hạ Lan đau lòng buồn bã, tôi thèm quản anh sống hay chết sao.”
Lam Tử Thất chung quy là một người dễ nóng giận, ba câu không hợp thì trực tiếp bốc hỏa.
Tống Đình ho khẽ một tiếng, trực tiếp kéo Lam Tử Thất ra đằng sau, nói với Diệp Ân Tuấn: “Diệp tổng, bà chủ tỉnh lại còn cần vài tiếng nữa, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ gây mê toàn thân cho bà chủ, sớm nhất cũng phải hai tiếng mới có thể tỉnh lại. Anh hay là đi nghỉ ngơi một lát. Sắc mặt của anh bây giờ thật sự khá dọa người.”
“Dọa người sao?”
Diệp Ân Tuấn không biết mình có bộ dạng gì, khi nghe thấy Tống Đình nói như thế, không khỏi hỏi một câu.
“Anh tự mình xem đi, anh bây giờ có sắc mặt như thế nào.”
Lam Tử Thất đưa chiếc gương trong tay qua.
Diệp Ân Tuấn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng chán chường như này của mình.
Anh luôn cảm thấy mình không gì là không thể, nhưng sự thật chứng minh, rất nhiều chuyện anh đều không có sức để làm. Nếu như ai nhìn thấy sắc mặt vàng vọt này thật sự có hơi không quá thoải mái.
Diệp Ân Tuấn trả lại chiếc gương cho Lam Tử Thất, thấp giọng nói: “Tôi đi nghỉ ngơi hai tiếng, nếu như Hạ Lan tỉnh lại, lập tức gọi tôi dậy.”
Anh đi nghỉ ngơi là vì Thẩm Hạ Lan.
Mỗi một câu nói bây giờ của Lam Tử Thất đều giống như con dao đâm vào trái tim của Diệp Ân Tuấn.
Anh không hy vọng sau khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại nhìn thấy sắc mặt của anh mà lo lắng, dù sao cô mới vừa mất đi đứa trẻ.
Lam Tử Thất không nói gì, ngược lại trực tiếp bước tới, ngồi trước cửa sổ của Thẩm Hạ Lan.
Tống Đình bước lên một bước đỡ Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Diệp tổng, anh đi nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi gọi anh.”
“Tôi nghỉ ngơi ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp kêu người kê thêm một chiếc giường ở một chỗ trong phòng, sau đó mặc cả quần áo mà ngủ.
Thật ra anh không ngủ được.
Anh nhắm mắt lại đều là hình ảnh Thẩm Hạ Lan cả người đầy máu.
Nhiều máu như thế, đỏ nhức mắt như thế, vậy thì khiến lòng người bất an.
Trong cơ thể một người dẫu sao có bao nhiêu máu có thể chảy ra như thế chứ?
Diệp Ân Tuấn bỗng choàng mở mắt, nhìn trần nhà, đầu óc thế nào cũng không bình tĩnh được.
Nhưng anh lại cưỡng ép mình nhắm mắt, cho dù hình ảnh trong đầu rõ ràng đáng sợ cỡ nào, khiến anh hối hận không kịp cỡ nào, anh vẫn phải cưỡng ép mình nghỉ ngơi một lát.
Sau khi Tống Đình đi ra, nhìn thấy mắt của Lam Tử Thất có hơi đỏ, thấp giọng nói: “Cô đừng cứ nhằm vào Diệp tổng, anh ấy cũng rất buồn.”
“Tôi đã đủ hòa nhã rồ, đây nếu là trước kia, tôi bất hòa với anh ta làm gì cũng là nhẹ. Bây giờ nể mặt của Hạ Lan, tôi cũng không tính toàn gì rồi, sao hả? Tôi nói vài câu cũng không được sao?”
Lam Tử Thất trước giờ đều không phải cô gái ôn thuận, sau khi trải qua chuyện ở nghĩa trang, cô ta chẳng qua mềm yếu mấy tiếng, cuối cùng vẫn khôi phục như cũ.
Tống Đình rất tán thưởng với loại tinh thần này của cô ta, bây giờ nghe thấy Lam Tử Thất nói như thế, không khỏi thở dài nói: “Mỗi người có tình yêu của riêng mình, không phải cô thấy không thích hợp thì bọn họ không thích hợp.”
“Anh lại muốn bắt đầu lên lớp tôi phải không? Thầy Tống, đầu tôi bây giờ có hơi choáng, chúng ta đổi ngày khác học bài được không?”
Ấn tượng của Lam Tử Thất với Tống Đình vẫn rất tốt, tự nhiên cũng sẽ không quá nổi giận.
Tống Đình thấy cô cũng nói như thế rồi, cũng không thể tiếp tục nói gì khác nữa, chỉ có thể mỉm cười nói: “Tôi đi mua cái gì ăn uống, cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi cái gì cũng không ăn được. Hạ Lan là người rất thích trẻ con, cô ấy nếu như biết con của mình mất rồi, không biết sẽ buồn bã cỡ nào.”
“Chuyện này ai cũng không muốn xảy ra, nhưng bây giờ nếu đã xảy ra rồi, chúng ta phải đi đối đặt, mặc kệ bà chủ sau khi tỉnh lại có dáng vẻ gì, cô đừng khẩn trương, cố gắng đừng nói đến đứa trẻ biết không hả?”
“Tôi đâu có ngốc.”
Lam Tử Thất cảm thấy lời của Tống Đình có hơi sỉ nhục IQ của cô, có điều cũng không có gì nhiều.
Tống Đình gật đầu rồi đi ra ngoài.
Chuyện anh ta phải xử lý có quá nhiều, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã nghỉ ngơi, nhất thời sẽ không màng đến chuyện của công ty, hơn nữa thuốc giải độc đã chế ra rồi, bà cụ Diệp cũng cần phải vào viện tiến hành quan sát.
Diệp Ân Tuấn nói muốn giao công ty cho Diệp Nam Phương, nhưng Diệp Nam Phương lâm thời có việc rời khỏi rồi, bây giờ anh ta vẫn phải tìm Diệp Nam Phương tiếp nhận công việc.
Tống Đình thật sự không ở lại đây được nữa, tuy anh ta cũng rất muốn tận mắt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, có điều anh ta vẫn phải đi rồi.
Lam Tử Thất đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô ta nhìn Thẩm Hạ Lan đang hôn mê, nói: “Cậu nói cậu có phải ngốc hay không thế? Có con trai có con gái, cậu vậy mà cầm mình làm mồi nhử, Diệp Ân Tuấn người đàn ông đó đối với cậu mà nói quan trọng như thế sao? Ngày ngày cứ xem mình thành nhân vật không thể thiếu, cậu có biết như thế này sẽ khiến bản thân chịu khổ rất nhiều không?”
Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ say.
Mũi của Lam Tử Thất cay cay, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
“Cậu nói cậu ấy, nếu như lần này có sơ sẩy gì, Minh Triết và Nghê Nghê phải làm sao? Người đàn ông của cậu qua vài năm thì sẽ quên cậu đi, sau đó tìm một người phụ nữ khác về, nuôi dạy con của cậu, ngủ với người đàn ông của cậu, cậu tại sao phải khổ như thế chứ? Ông trời có thể suy nghĩ thay cậu à, cậu cái đồ ngốc này!”
Lam Tử Thất càng nói càng khó chịu, cuối cùng trực tiếp gục trên giường bệnh thấp giọng khóc.
“Thẩm Hạ Lan, cậu đồ khốn này! Mỗi lần cậu đều đem bản thân hành dạ thành như này khiến người khác đau lòng mới cam lòng có phải không? Cậu không sợ tớ thật sự không cần người bạn này là cậu nữa có phải không? Cậu sao có thể như thế chứ?”
Lam Tử Thất khóc rất thương tâm.
Một người bạn thân như vậy của cô ta, một người thân như thế.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm giác bên tai có người đang khóc, nhưng mí mắt lại rất nặng, căn bản không mở ra được.
Cô muốn an ủi, nhưng cái gì cũng không làm được.
Trong mơ màng, một đứa trẻ mỉm cười với cô, lông mi cong cong đó, bộ dạng xinh xắn thật sự khiến Thẩm Hạ Lan thích không thôi.
Cô đưa tay muốn ôm đứa trẻ đó, đáng tiếc đứa trẻ đó đột nhiên biến thành một vũng máu, chảy thành sông trước mắt cô.
“Không! Đừng mà!”
Thẩm Hạ Lan đưa tay muốn ngăn cản tất cả chuyện này, nhưng đứa trẻ vẫn mất rồi.
Cô khóc xé rách tâm gan, lại không thể từ trong ác mộng tỉnh lại.
Cô dường như nghe thấy xung quanh văng vẳng giọng nói non nớt, luôn chất vấn cô.
“Mẹ, mẹ tại sao không cần con nữa? Tại sao không có bảo vệ con?”
“Mẹ không có! Mẹ không biết! Xin lỗi! Bảo bảo! Xin lỗi!”
Thẩm Hạ Lan khóc thét lên, đau xé rách tâm can, lại không thể từ trong ác mộng tỉnh lại.
“Hạ Lan, cậu tỉnh đi! Cậu đừng như thế! Hạ Lan!”
Lam Tử Thất muốn lay Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, nhưng tiếc rằng hiệu quả không lớn.
Diệp Ân Tuấn bỗng tỉnh lại, nghe thấy tiếng khóc của Lam Tử Thất, trái tim của anh đều sắp vỡ ra.
Giống như một mũi tên bay đến trước giường của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.