Chương trước
Chương sau
Thẩm Hạ Lan thấy bà ta nói như vậy, thì lập tức dựng thẳng tai lên nghe.
“Dì Tiêu à, nói như vậy, dì thật sự quen biết Hoắc Chấn Phong ư? Vậy dì có quen người nhà họ Hoắc không?”
Nhưng Tiêu Ái lại không nói gì, chỉ đặt đũa xuống, thấp giọng nói: “Cháu cứ ăn tự nhiên, tôi lên tầng trước.”
“Dì Tiêu…”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, cô lập tức cảm thấy khi nãy mình đã quá đường đột. Nhưng bà ta thật sự có liên quan đến nhà họ Hoắc ư?
Nếu bà ta và người bạn gái kia của Hoắc Chấn Phong là chị em, thì không phải bà ta biết rất rõ chuyện con gái hoặc con trai riêng năm đó của nhà họ Hoắc ư?
Chuyện này vẫn luôn là nỗi buồn phiền của bà cụ Hoắc. Nếu có thể biết, có lẽ cũng là điều tốt. Nhưng điều kiện trước tiên là Tiêu Ái phải tự nguyện muốn nói.
Nhưng nhìn bộ dạng này của bà ta, có thể thấy rõ, bà ta không muốn nói bất cứ điều gì cả.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy, khi nãy mình không nên hỏi thẳng như vậy.
Cô nhìn thức ăn trêи bàn, vẫn chưa động đũa được mấy, đều tại cô cả.
Thẩm Hạ Lan cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Cô thu dọn đồ ăn, rồi mang vào bếp rửa sạch.
Lúc này, Tiêu Ái đang nhốt mình trong phòng, Thẩm Hạ Lan cũng không có việc gì làm. Chủ yếu là hiện giờ, cô vẫn chưa thể ra ngoài được, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì tiêu.
Không chỉ liên lụy đến Tiêu Ái, mà còn có thể làm liên lụy đến Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nhìn căn nhà vắng vẻ, lúc này, cô mới cảm thấy cô đơn.
Chẳng trách trong phong cách vẽ tranh của Tiêu Ái luôn phảng phất một tia bi thương. Người như vậy ở lâu trong một ngôi nhà như thế này, đoán chừng rất cô đơn.
Thẩm Hạ Lan đến bên cạnh bàn trà, nhìn bản nháp của mình. Hiện giờ, hình như cô chỉ có thể làm được việc này.
Cô lại ngồi xuống, bắt đầu vẽ tranh.
Lần trước, dự án hợp tác ô tô của nhà họ Đường và nhà họ Diệp đã được nhà họ Đường lấy lại quyền phát triển tuyệt đối. Nhưng phía bên nhà họ Diệp lại không giành được gì cả. Hiện giờ, cô lại là chủ nhân của nhà họ Diệp, vả lại còn là vợ của Diệp Ân Tuấn, cô vẽ vài bản thiết kế cho nhà họ Diệp cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Hạ Lan đặt hết tinh thần và sức lực vào bản vẽ.
Tiêu Ái không biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào.
Khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan, bà ta giống như nhìn thấy chính mình nhiều năm trước. Bà ta của trước đây cũng từng nỗ lực, liều mạng phấn đấu như vậy. Bà ta luôn muốn dùng bút vẽ trong tay để thay đổi cuộc đời mình. Nào ngờ, bà ta quả thật đã thay đổi được cuộc đời mình, nhưng lại mất đi người mình yêu.
Tiêu Ái dựa vào cầu thang, ánh mắt mơ màng, nhìn về xa xăm, đáy mắt ẩn chứa những giọt nước mắt nóng hổi.
Hoắc Chấn Phong!
Hơn hai mươi năm rồi, khi nghe thấy cái tên này lần nữa, bà vốn cho rằng mình sẽ bình thản đón nhận nó. Nhưng không ngờ, đáy lòng vẫn đau đớn như vậy.
Năm đó, khi rời đi, ông ta vô cùng dứt khoát và kiên định. Thậm chí ngay đến cả cơ hội chính miệng nói một tiếng với bà cũng không có. Ông ta cứ như vậy mang theo lý tưởng “làm việc nghĩa không được chùn bước”, dấn thân vào quân đội. Bà đi tìm khắp nơi, nhưng không tìm thấy bóng dáng của ông ta.
Đến nay, nhoáng một cái đã ba mươi năm trôi qua. Người đàn ông này đã hóa thành một đống đất vàng, nhưng khi nghe thấy tên ông ta, đáy lòng bà vẫn cảm thấy đau đớn.
Vì sao lại như vậy cơ chứ?
tới nhà họ Hoắc ư?
Do cô nhắc tới Hoắc Chấn Phong chăng?
Hay là nói, Tiêu Ái thật sự có quan hệ gì đó với nhà họ Hoắc và với Hoắc Chấn Phong?
Thẩm Hạ Lan xoắn hết cả não lại, nhưng cô vẫn không thể tìm ra cách giải thích hợp lý.
Cô đành phải ngồi xuống ghế sofa lần nữa, bắt đầu suy nghĩ thiết kế kiểu xe mới.
Hiện giờ, ngoại trừ việc này, cô không biết mình có thể làm được gì cả.
Có bà cụ Diệp và ba mẹ Thẩm ở chỗ Nghê Nghê, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Lúc này, cô cũng không thích hợp gọi điện thoại cho con bé.
uay lại thế? Con ở trước cửa nhà đợi mẹ.”
Trong giọng nói của Dư Khinh Hồng mang theo tia nũng nịu.
Cũng không biết Tiêu Ái nói gì, sau khi cúp điện thoại xong, Dư Khinh Hồng lạnh lùng nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Cũng không biết cô làm cách nào lọt được vào mắt xanh của mẹ tôi, nhưng tôi nói cho cô biết, đừng mơ đến chuyện giở trò hay nói những chuyện vớ vẩn gì trước mặt mẹ tôi. Nếu cô để mẹ tôi biết chuyện tôi tranh giành Diệp Ân Tuấn với cô, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu, nghe rõ chưa hả?”
Khi nãy, Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy hơi hổ thẹn với Dư Khinh Hồng, nhưng giờ phút này, khi nghe thấy Dư Khinh Hồng nói như vậy, cô lập tức cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Dư Khinh Hồng, tôi đã nói rồi, Diệp Ân Tuấn là chồng tôi. Trêи thế giới này có nhiều đàn ông như thế, cô không thể đi tìm người khác được à?”
“Không thể! Cô đừng cho rằng tôi không biết, cái gì mà chồng của cô chứ? Bây giờ cô là một kẻ không nhà không cửa. Ngay đến cả hộ khẩu và thân phận cũng không có, cô còn mặt mũi nói Diệp Ân Tuấn là chồng mình ư?”
Câu này của Dư Khinh Hồng trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Vì sao cô ta lại biết chuyện này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.