Chương trước
Chương sau
“Không biết, không nhìn rõ, một người lướt qua, sau đó anh xuất hiện.”
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài.
Nếu như không có chuyện này, cô có đến mức xem Diệp Ân Tuấn là tên trộm mà đánh không.
Diệp Ân Tuấn không nói gì, thấp giọng nói: “Mau đi ngủ đi, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ừ.”
Hôm nay Thẩm Hạ Lan hoạt động khá nhiều, đặc biệt lúc đuổi theo Dư Khinh Hồng, càng khiến cô có chút mệt mỏi, bây giờ nằm xuống, ngửi hơi thở của Diệp Ân Tuấn, lắng nghe nhịp tim của anh, Thẩm Hạ Lan từ từ nhắm mắt lại.
Tiếng hít thở đều đều truyền đến, Thẩm Hạ Lan đã ngủ, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không hề buồn ngủ.
Chuyện như này đã xảy ra nhiều lần, rốt cuộc là ai đang giở trò ma quỷ.
Mà đối phương viếng thăm Thẩm Hạ Lan như thế này rốt cuộc là có ý gì?
Suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn cũng giống với Thẩm Hạ Lan, người này chắc chắn vẫn còn ở trong viện điều dưỡng, nhưng có thể không một tiếng động ẩn náu ở trong, hơn nữa còn theo dõi Thẩm Hạ Lan, người này chắc chắn không đơn giản.
Là ai?
Diệp Ân Tuấn không thể nghĩ ra được.
Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, bởi vì đã tắt đèn, nên ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối đã thu hút sự chú ý của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng di chuyển Thẩm Hạ Lan ra khỏi lòng mình, sau đó đắp chăn lên người cô, sau đó trực tiếp đứng dậy, chụp lấy thứ ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối kia.
Có thể vì động tác của anh quá nhanh, tia chớp lập tức bị anh bắt được.
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy đây là một chiếc camera, lập tức hiểu ra điều gì đó.
Có lẽ không phải là người nào đó đang theo dõi ở trong bóng tối mà là dùng camera để giám sát Thẩm Hạ Lan, cố ý khiến Thẩm Hạ Lan hoảng sợ.
Diệp Ân Tuấn vội vàng kết nối camera với máy tính, nhưng tiếc là đối phương vô cùng cảnh giác, đã ngắt nguồn điện, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể thở dài.
Rốt cuộc là ai?
Anh nhìn chiếc camera, suy nghĩ.
Thực ra anh không phải là anh không có đối tượng nghu ngờ, chỉ là cảm thấy không có khả năng.
Là Đường Trình Siêu sao?
Nhưng tại sao anh ta lại bắt cóc ba mẹ Thẩm.
Diệp Ân Tuấn nghĩ mãi cũng không ra, lẽ nào là muốn Thẩm Hạ Lan quay lại bên cạnh anh ta? Hay là có mục đích khác?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vệ sĩ ở bên ngoài cũng đã trở về,.
Diệp Ân Tuấn đi ra hỏi thăm tình hình, quả nhiên không có thu hoạch gì.
Người này đã có thể âm thầm, lặng lẽ lẻn vào viện điều dưỡng, nhất định rất quen thuộc với địa hình ở chỗ này, có lẽ nói ẩn náu ở trong viện điều dưỡng này, mà Dư Khinh Hồng đã thu hút sự chú ý của anh.
Có lẽ nên bắt đầu từ người phụ nữ này.
“Điều tra cho tôi về người tên Dư Khinh Hồng.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến vệ sĩ khẽ gật đầu, sau đó thấp giọng nói: “Diệp tổng, khuôn mặt của Dư Khinh Hồng bị thương, nói là bị thương lúc làm thực nghiệm, trước mắt đang ở viện điều dưỡng để dưỡng thương, nhưng không biết khuôn mặt có khác biệt so với ban đầu không.”
“Trùng hợp như vậy?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn lại nhíu chặt.
Lúc này, là khoảng thời gian mẫn cảm, Dư Khinh Hồng lại bị hủy dung.
Diệp Ân Tuấn vẫy tay, kêu vệ sĩ đi ra ngoài, còn mình bật máy tính lên bắt đều điều tra tình hình cụ thể của Dư Khinh Hồng.
Dư Khinh Hồng là con gái của viện trưởng, mẹ là một họa sĩ nổi tiếng, bối cảnh gia đình vô cùng đơn giản, hơn nữa Dư Khinh Hồng có quan hệ khá tốt với Mike.
Nhìn thấy điều này, Diệp Ân Tuấn lập tức gọi điện thoại cho Mike.
Lúc Mike nhận được điện thoại của Diệp Ân Tuấn, có chút bực bội.
“Tôi nói này Diệp Tử, anh có thể tìm tôi vào ban ngày được không? Buổi tối tôi muốn ngủ có được không? Anh nghĩ là ai cũng như anh sao?”
Mike ngáp, lẩm bẩm nói.
Diệp Ân Tuấn tự động bỏ qua lời nói của anh ta, thấp giọng hỏi: “Cậu quen Dư Khinh Hồng?”
“Biết, Khinh Hồng làm sao?”
Mike nghe thấy Diệp Ân Tuấn nhắc đến Dư Khinh Hồng, ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên.
“Cô ta là người như thế nào?”
“Thế nào? Anh có hứng thú với cô ấy? Tôi nói cho anh biết nhá, Khinh Hồng rất đanh đá, anh không kiềm chế được cô ấy đâu. Cô ấy không dịu dàng như chị dâu đâu, là mộ người vô cùng, vô cùng đanh đá.”
Mike nói đùa, vì để bản thân mình tỉnh táo hơn một chút, anh ta đứng dậy rót một ly cafe uống một ngụm, để lên tinh thần.
Diệp Ân Tuấn cũng đã miễn nhiễm với cách nói chuyện tùy tiện của Mike.
Anh khẽ ho một tiếng, nói: “Dư Khinh Hồng học chuyên ngành gì?”
“Học y, còn có thể học gì? Nhưng nha đầu này thích mày mò thí nghiệm một số sản phẩm, đã mấy lần làm nổ tung phòng thí nghiệm rồi, tôi nghe nói cách đây không lâu lại nổ thêm một phòng thí nghiệm, còn khiến cho mặt mình bị hủy dung, tớ đây vẫn chưa kịp đến thăm cô ấy. Sao vậy? Rốt cuộc đã gây phiền phức gì cho cậu? Tôi nói cho anh biết, Diệp tử, mặc dù Khinh Hồng có chút ngang bướng, nhưng con người cô ấy khá tốt, lớn lên cùng với tôi, anh đừng nhắm vào cô ấy.”
Lời nói có chút quan tâm của Mike khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, theo bản năng hỏi: “Cậu thích cô ta?”
“Nói linh tinh cái gì đấy.”
Phản ứng của Mike rất lớn, trả lời cũng rất nhanh, nhưng hoàn toàn để lộ thân phận của mình.
Diệp Ân Tuấn dựa vào sofa, cười nói: “Nam tử hán đại trượng phu, thích thì theo đuổi đi, sợ hãi rụt rè như này không giống với Mike mà tôi quen.”
“Anh không biết đâu, hình mẫu mà Khinh Hồng thích không phải là tôi.”
Mike có chút buồn bực, bị người khác nhận ra tâm ý, lại không phát tiết được, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Diệp Ân Tuấn cố vũ anh ta nói: “Cho dù có phải là hình mẫu mà cô ta thích hay không, chỉ cần cậu thích thì cứ theo đuổi thôi, từ lúc nào cậu không tự tin vào mình như vậy?”
“Vậy anh chưa nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Khinh Hồng rồi, cô ấy rất xinh đẹp, cùng với chị dâu bất phân thắng bại.”
“Trong mắt tôi chỉ có Hạ Lan là xinh đẹp nhất.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
Cô vẫn ngủ rất say, giống như quên đi tất cả sự phiền não, giống như một đứa trẻ, khiến tâm tình của người khác cũng có thể cảm thấy yên bình.
Mike tự nhiên bị nhét cho một nắm cẩu lương.
“Tôi nói này, nửa đêm nửa hôm phát cẩu lương cái gì?”
Mike có chút bực bội.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới thu lại tâm tư của mình, thấp giọng nói: “Gửi cho tôi tất cả tài liệu của Dư Khinh Hồng, tôi muốn tất cả.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, Diệp tử, nếu như anh làm hại Khinh Hồng, cậu sẽ không xong với tớ đâu.”
Lời cảnh cáo của Mike Diệp Ân Tuấn không để trong lòng, đối với anh mà nói, chỉ cần Dư Khinh Hồng không phải là người anh muốn tìm, những thứ khác anh không quan tâm.
Hai người nói chuyện một lúc, Diệp Ân Tuấn liền cúp điện thoại.
Trước mắt, người đáng nghi nhất chính là Dư Khinh Hồng.
Đợi đến khi Mike gửi tài liệu của Dư Khinh Hồng gửi qua, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể loại bỏ một số nguy cơ tiềm ẩn trong viện điều dưỡng.
Sau khi làm xong những chuyện này, anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mới quay lại giường.
Thẩm Hạ Lan theo bản năng tìm đến vị trí của Diệp Ân Tuấn, sau đó hai tay nhẹ nhàng vòng qua eo anh, đầu dựa vào ngực anh, lại chìm vào giấc ngủ.
Đây chính là hành động theo bản năng của cô, cũng khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy ấm áp.
Đã kết hôn được 3 năm, cô vẫn vô thức tìm đến vị trí của anh.
Thói quen này khiến anh lại cảm thấy ấm áp, dường như quay về quá khứ.
Diệp Ân Tuấn ôm cô vào lòng, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Một đêm mơ đẹp.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Hạ Lan mở mắt ra, Diệp Ân Tuấn đã rời đi.
Hai đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh, trông có vẻ ngủ rất say.
Thẩm Hạ Lan duỗi eo, cảm giác giấc ngủ này thật thoải mái.
Cô đứng dậy sửa soạn cho mình, cửa phòng bị người khác mở ra.
“Tỉnh rồi?”
Diệp Ân Tuấn bưng bữa sáng đi vào, mùi hương thơm phức, kích thích vị giác của Thẩm Hạ Lan, khiến cô không khỏi cảm thấy đói.
“Vừa mới sáng sớm anh đã đi nấu cơm?”
“Ừ, gọi bọn nhỏ dậy ăn một chút.”
Diệp Ân Tuấn đặt đồ ăn lên bàn, đứng dậy đi đến nhấc Diệp Tranh lên.
Diệp Tranh dụi mắt nhìn Diệp Ân Tuấn: “Ba, con rất buồn ngủ nha!”
“Dậy ăn cơm. Ăn cơm xong cùng ba đi chạy bộ.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Diệp Tranh khóc thét.
“Con không muốn chạy bộ, con muốn ngủ!”
“Đếm đến ba, nếu con còn không tỉnh, ba cũng không ngại giúp con tỉnh táo lại.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, liền đặt Diệp Tranh xuống.
“Một!”
Diệp Tranh ngáp một cái, làm thế nào cũng không ngẩng đầu lên được.
“Hai!”
Diệp Tranh cố gắng mở mắt ra, ra sức lắc đầu, hi vọng mình có thể tỉnh táo một chút.
“Ba!”
“Tỉnh rồi!”
Diệp Tranh quả thực rất muốn khóc.
Cậu bé không cam lòng thức dậy, ngáp một cái đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Diệp Ân Tuấn cười lắc đầu, sau đó đi đến trước giường của Thẩm Nghê Nghê.
“Bảo bối, dậy ăn cơm thôi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vô cùng dịu dàng, quả thật dáng vẻ lúc đối xử với Diệp Tranh giống như hai người khác nhau vậy.
Thẩm Nghe Nghê xoa cái mũi nhỏ của mình, ngáp một cái, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, hai tay lập tức ôm lấy cổ anh, giọng điệu non nớt nói: “Ba, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, bảo bối thân yêu, ba làm xong bữa sáng rồi, chúng ta cùng ăn có được không?”
“Được ạ.”
Mặc dù Thẩm Nghê Nghê vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng có thể ăn cơm cùng với ba thật sự rất tốt.
Cô bé bò dậy.
Diệp Ân Tuấn bắt đầu giúp cô bé mặc quần áo.
Thẩm Hạ Lan đứng bên cạnh theo dõi sự tương tác của Diệp Ân Tuấn và hai đứa nhỏ, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật yên bình.
Nếu như Minh Triết cũng ở đây thì tốt biết bao.
Cô cảm thấy nhất định phải hỏi Dương Tân, lúc nào mới để cô gặp Minh Triết, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Sau khi Diệp Ân Tuấn giúp Thẩm Nghê Nghê mặc quần áo xong, Thẩm Nghê Nghê mới phát hiện Thẩm Hạ Lan cũng có ở đây.
“Mẹ, chào buổi sáng.”
Cô bé cười với Thẩm Hạ Lan, sau đó đi vào phòng tắm.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình bị phớt lờ.
Tiểu nha đầu này bình thường rất dính cô, bây giờ trong lòng dường như chỉ có Diệp Ân Tuấn, quả thật khiến cô cảm thấy rất không công bằng.
“Nghê Nghê, mẹ muốn một cái hôn chào buổi sáng.”
Thẩm Hạ Lan buồn bã nói.
Thẩm Nghê Nghê quay người lại, nhìn Thẩm Hạ Lan, có chút khó xử nói: “Nhưng con vẫn chưa đánh răng.”
“Mẹ không để ý.”
“Nhưng con vẫn chưa hôn chào buổi sáng ba.”
Nói xong, Thẩm Nghê Nghê vội vàng quay lại, hôn chụt một cái lên mặt Diệp Ân Tuấn, âm thanh giòn giã kia khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng ghen tỵ.
Thẩm Nghê Nghê hôn Diệp Ân Tuấn xong mới đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cúi người xuống, Thẩm Nghê Nghê chỉ giống như tượng trưng hôn cô một cái, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Hành động lấy lệ như vậy quả thực khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Đây vẫn còn là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của cô sao?
“Nghê Nghê không yêu em nữa rồi!”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn rầu.
Diệp Ân Tuấn thu tất cả biểu cảm của cô vào mắt, từ phía sau ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Em có anh yêu em, không phải chỉ là một cái hôn chào buổi sáng thôi sao? Anh cho em!”
Trong lúc nói chuyện, anh đã cúi đầu xuống, ở giữa môi và răng của Thẩm Hạ Lan dây dưa, muốn ngừng lại mà không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.