Chương trước
Chương sau
Phải nói, những lời này của Triệu Ninh quả thật nói đến điểm quan trọng, khiến sắc mặt Thẩm Hà Lan trở nên vô cùng khó coi.
“Anh cho rằng tôi quan tâm sao? Ngay cả thân phận tôi đều có thể từ bỏ, anh thực cảm thấy có thể uy hiếp tôi bằng những lời này sao? Triệu Ninh, tôi nói rồi, hiện tại tôi là ác quỷ trở về, chỉ vì báo thù. Anh muốn dùng cách này uy hiếp tôi, thực xin lỗi, tôi cũng không có ý định dùng biện pháp quang minh đối phó với anh. Chỉ cần có thể cho các anh đau khổ, có thể cho các anh trải nghiệm sự đau khổ của tôi lúc trước, chuyện gì tôi cũng dám làm, chẳng sợ bán đứng linh hồn!”
Thẩm Hà Lan nói xong đứng dậy, hơn nữa định xoay người rời đi.
Triệu Ninh luống cuống, sửng sốt, mất bình tĩnh.
“Cô không thể làm như vậy với Tiểu Tử! Cô tuyệt đối không được!”
“Anh nên biết tôi tuyệt đối có thể!”
Thẩm Hà Lan lạnh lùng nhìn Triệu Ninh, giống như nhìn một người chết.
Giờ khắc này Triệu Ninh mới rõ ràng, người phụ nữ trước mặt đã mất đi lương tâm và nhân tính, cùng một loại người với họ.
Anh ta cảm thấy thật đáng sợ, thật khủng khiếp, như thế nào lại đến nông nỗi này?
Nếu năm đó biết trận hỏa hoạn kia còn không giết chết Thẩm Hà Lan, anh ta tuyệt đối sẽ không rời đi sớm.
Hiện tại nói cái gì cũng muộn rồi.
Anh ta nhìn Thẩm Hà Lan, gằn từng tiếng hỏi: “Lần này cô trở về là muốn báo thù, cô đối với Diệp Ân Tuấn rất tốt, có phải cũng là một phần báo thù? Có phải thật sự cô không còn thương anh ta nữa? Có phải cô trở về lợi dụng anh ta không?”
Thẩm Hà Lan trầm mặc.
Cô không biết bản thân nên trả lời như thế nào, càng cảm thấy không cần thiết nói cho Triệu Ninh biết vấn đề này.
Tình cảm của cô đối với Diệp Ân Tuấn như thế nào, không tới lượt người khác chất vấn, hơn nữa ngay từ đầu quả thật là cô có ý như vậy.
Ở đầu điện thoại bên kia, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nín thở.
Anh biết bản thân không nên nghe lời này, thậm chí không nên hoài nghi tình cảm Thẩm Hà Lan đối với anh, nhưng giờ khắc này tâm lý lại giống như ma quỷ, không ngừng kêu gào, khiến anh muốn nghe câu trả lời của Thẩm Hà Lan.
Đáng tiếc từng phút trôi qua, Thẩm Hà Lan không trả lời.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, giống như bao nhiêu bi thương từ bốn phương tám hướng tập trung lại, đồng loạt bao vây anh, hơn nữa càng lúc càng siết chặt.
Triệu Ninh cười lớn ha ha.
“Quả nhiên! Tất cả những gì tôi đoán đều đúng phải không? Diệp Ân Tuấn được xưng là hoàng đế của Hải Thành, muốn loại phụ nữ nào mà không có, nhưng lại bị người phụ nữ của mình lừa dối. Không biết sau khi biết được anh ta sẽ nghĩ gì? Giống như cô nói, cô quả nhiên không phải Thẩm Hà Lan của năm năm trước, hiện tại cô căn bản không có trái tim. Cô là ác quỷ, từ địa ngục trở về lấy mạng người. Năm đó tôi nói rồi, là Tổng giám đốc Diệp muốn tôi thiêu chết cô cùng đứa bé trong bụng cô, tại sao cô không tin? Nếu không năm năm sau tại sao cô lại ở đây? Không biết Tổng giám đốc Diệp có biết không? Người phụ nữ ngủ bên cạnh anh ta chính là sứ giả muốn câu hồn anh ta?”
“Anh câm mồm!”
Tống Đình không để Triệu Ninh nói thêm gì nữa, thậm chí không có sự cho phép của Diệp Ân Tuấn đã tự ý ngắt điện thoại.
Anh ta không nghĩ tới Triệu Ninh lại đột nhiên nghĩ ra kế phản gián như vậy.
Chẳng lẽ anh ta mở điện thoại đã bị Triệu Ninh trông thấy?
Cho nên anh ta cố ý châm ngòi ly gián, chỉ vì muốn Thẩm Hà Lan và Diệp Ân Tuấn lại nảy sinh mâu thuẫn?
Tống Đình hối hận cực kỳ, hơn nữa rất nhanh tiến lên đá Triệu Ninh một cái.
“Cái đồ lòng lang dạ sói! Anh quên lúc nhỏ là ai đem anh từ cô nhi viện về nhà họ Diệp, cho anh thành tựu như ngày hôm nay? Anh dám vu khống Tổng giám đốc Diệp! Tổng giám đốc Diệp chưa bao giờ nói phải thiêu chết mợ chủ và cậu chủ nhỏ! Triệu Ninh, tội của anh thật không thể tha!”
Triệu Ninh bị Tống Đình đá một cái vào ngực, cười lớn ha ha.
“Tống Đình, anh sợ sao? Anh ra sức che dấu cho Diệp Ân Tuấn đúng không? Đáng tiếc, tất cả chuyện này đều là Diệp Ân Tuấn sai tôi làm! Anh ta chính là kẻ tiểu nhân đê tiện, muốn Thẩm Hà Lan cùng đứa nhỏ trong bụng phải chết!”
Triệu Ninh quả quyết chuyện này.
Tống Đình tức giận lại nhắm anh ta dùng chân đạp thêm một cái.
“Anh nói hươu nói vượn gì đó, có tin tôi làm thịt anh không?”
“Này! Anh giết tôi đi, dù sao Diệp Ân Tuấn cũng tính giết tôi diệt khẩu. Tuy rằng tôi không biết anh ta hiện tại vì cái gì đối với Thẩm Hà Lan tốt như vậy, có thể anh ta cũng đang tính kế. Thẩm Hà Lan, tôi nói cho cô biết, tâm cơ của Diệp Ân Tuấn cô không thấu hiểu được đâu, cũng không phải thứ mà một người phụ nữ như cô có thể chống được. Cô cho rằng mình có thể mê hoặc anh ta sao? Chuyện đùa!”
Khóe miệng của Triệu Ninh không ngừng chảy máu tươi, thậm chí bắt đầu ho khan, hiển nhiên đã bị Tống Đình đánh cho bị tổn thương phổi.
Thẩm Hà Lan lạnh lùng nhìn anh ta, trên mặt không hề gợn sóng, điều này làm cho Tống Đình càng thêm đắn đo không biết tâm lý Thẩm Hà Lan rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Triệu Ninh nói đúng, Thẩm Hà Lan không bao giờ… còn là mợ chủ của năm năm trước, tất cả buồn vui yêu ghét của cô đều không hiện trên mặt, làm cho người ta có cảm giác bất an.
“Mợ chủ, cô đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, Tổng giám đốc Diệp chưa từng nói như vậy, càng không thể làm như vậy!”
Tống Đình vội vàng đính chính cho Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hà Lan lại thản nhiên nói: “Triệu Ninh, tôi có thể giữ lại một mạng cho anh, giữ mạng anh để nhặt xác Tiểu Tử.”
Nói xong, Thẩm Hà Lan nhấc chân bước ra ngoài.
Triệu Ninh mất ba giây suy nghĩ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Hà Lan, nhất thời anh ta điên cuồng.
“Thẩm Hà Lan, cô dám! Nếu cô dám đối như vậy với Tiểu Tử, tôi thề, tôi có biến thành lệ quỷ cũng sẽ không buông tha cho cô!”
“Anh cho rằng ác quỷ như tôi sẽ để ý sao?”
Giọng nói của Thẩm Hà Lan nhẹ nhàng bay vào lỗ tai Triệu Ninh, dường như toàn bộ sức lực của anh ta đều biến mất.
Triệu Ninh ngồi dưới đất than vãn, ánh mắt thất thần, miệng thì thào tự nói.
“Không, không được! Tiểu Tử, chạy mau! Chạy đi!”
Rõ ràng cảm xúc của anh ta có chút nghẹn ngào.
Tống Đình vội vàng cho người nhà họ Diệp đưa Triệu Ninh đang ngây người đi vào, sau đó chuẩn bị đi theo phía sau Thẩm Hà Lan.
Thẩm Hà Lan nãy giờ không nói gì, cũng không có tỏ vẻ gì, điều này làm cho Tống Đình càng thêm lo lắng.
“Mợ chủ, Tổng giám đốc Diệp tuyệt đối không có ra mệnh lệnh như vậy, tôi lấy tính mạng ra đảm bảo! Cô ngàn vạn lần không được tin lời Triệu Ninh!”
Thẩm Hà Lan không nói gì, sau khi tạm biệt bà cụ Hoắc, Thẩm Hà Lan một mình đi ra ngoài.
Ánh mặt trời vẫn ấm áp, nhưng lòng cô có chút lạnh run.
“Tống Đình, đưa tôi đến mộ của Thẩm Hà Lan xem xem.”
Tống Đình hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Mợ chủ, cô đang nói điều ngu ngốc gì đó? Tổng giám đốc Diệp cũng không tin cô đã chết, cho nên căn bản không cho chúng tôi làm mộ phần.”
“Anh ta sớm đã mua cho mình đất mồ rồi, tôi biết. Đưa tôi đi xem.”
Thẩm Hà Lan thản nhiên mở miệng.
Tống Đình có chút kinh ngạc, cô như thế nào lại biết được Diệp Ân Tuấn đã mua đất mồ cho mình từ trước? Chuyện này ngay cả bà cụ Diệp cũng không biết.
Nhưng nhìn thái độ thản nhiên không gợn sóng của Thẩm Hà Lan, Tống Đình không dám trì hoãn, vội vàng lái xe đưa Thẩm Hà Lan đến khu mộ tư nhân.
Nơi này hiển nhiên là một khu tư nhân, bảo vệ rất nhiều, hơn nữa còn đặc biệt làm tròn bổn phận, thấy Tống Đình đến đây, toàn bộ bảo vệ cúi chào, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Hà Lan, soi xét kỹ.
Thẩm Hà Lan không thèm để ý, nhìn thấy khu lâm viên này, đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực có sự ấm áp, từ từ chảy khắp cơ thể, làm cho tâm hồn băng giá của cô sống lại.
“Mở cửa ra, mợ chủ muốn vào xem một chút.”
Tống Đình cũng là lần đầu tiên đến đây.
Trước kia đều là Diệp Ân Tuấn tới một mình, cho tới bây giờ cũng không cho người khác đi theo, hôm nay nếu không phải Thẩm Hà Lan mãnh liệt yêu cầu, Tống Đình cũng sẽ không đưa Thẩm Hà Lan lại đây.
Chỉ mong chuyện này Diệp Ân Tuấn không trách mắng anh ta.
Bảo vệ khẽ nhíu mày, có chút khó xử nói: “Trợ lý đặc biệt Tống, Tổng giám đốc Diệp nói không được để bất kỳ kẻ nào đi vào, anh biết đấy, vạn nhất Tổng giám đốc Diệp trách tội xuống dưới…”
“Tôi chịu trách nhiệm.”
Tống Đình không biết nơi này có cái gì bí mật, nhưng nếu Thẩm Hà Lan biết nơi này, đoán chừng chuyện này hẳn là có liên quan đến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hà Lan.
Triệu Ninh châm ngòi ly gián anh ta không biết có thành công hay không, nhưng sự im lặng hiện tại của Thẩm Hà Lan, Tống Đình quả thật hơi lo lắng.
Bọn họ thật vất vả mới đi đến bước này, thật vất vả mới giúp Tổng giám đốc Diệp làm cho Thẩm Hà Lan buông bỏ cảnh giác, chẳng lẽ lại bị lời nói của Triệu Ninh mà hủy hoại hết?
Tống Đình hận vừa rồi không thể đá Triệu Ninh thêm mấy cái.
Bảo vệ gặp Tống Đình đối với Thẩm Hà Lan rất cung kính, do dự một chút nói: “Anh có muốn gọi điện cho Tổng giám đốc Diệp không?”
“Tôi nói có việc gì tôi chịu trách nhiệm, anh nghe không hiểu sao?”
Tống Đình nhiều ít có chút giận dữ.
Thẩm Hà Lan vẫn như cũ không phản ứng, nhìn thấy phía đầu ngón tay có hoa mai nở rộ, có chút tò mò hỏi: “Bây giờ còn chưa đến mùa đông, các anh làm như thế nào chăm sóc được một vườn hoa mai nở đẹp như vậy?”
Bảo vệ hơi dừng lại một chút, sau đó vô thức nói: “Là Tổng giám đốc Diệp dùng rất nhiều tiền làm một thiết bị, chuyên làm mát hoa mai trong vườn. Mợ chủ xem, toàn bộ sân thực chất được bao phủ bởi một cái lồng kính trong suốt.”
Bảo vệ nói như vậy, Thẩm Hà Lan lúc này mới phát hiện, cả khu vườn nhà đều bị thủy tinh bao phủ, bởi vì độ bóng rất cao, lại là ban ngày, làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn không chú ý tới.
“Tôi có thể vào xem không?”
Thẩm Hà Lan lần này hỏi rất lễ phép.
Bảo vệ lại nhìn nhìn Tống Đình, thấy Tống Đình gật gật đầu, bảo vệ lúc này mới cho vào, nhưng lại đưa cho Tống Đình và Thẩm Hà Lan mỗi người một cái áo măng tô.
“Mặc vào đi, sau khi vào sân sẽ cảm thấy rất lạnh.”
Tống Đình có chút ngoài ý muốn, nhưng thấy Thẩm Hà Lan nhận áo măng tô, anh ta cũng nhận, hơn nữa lại theo đi vào.
Vừa bước vào sân, luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt, làm cho Thẩm Hà Lan rùng mình.
Cô nhanh chóng mặc áo măng tô vào, cảm giác bản thân đang đi vào mùa đông.
Nơi này tuyết bay đầy trời, một rừng hoa mai đua nở.
Đó là tuyết, thật sự là tuyết. Là không khí được làm lạnh sinh ra tuyết.
Đó là hoa mai, thật sự là hoa mai, từng đóa nở rộ đầu cành, khoa sắc thắm.
Thẩm Hà Lan thở hổn hển, hốc mắt ươn ướt, làn nước ấm tràn đầy khóe mắt, suýt chút nữa nước mắt rơi xuống.
Cô thích hoa mai! Thực sự rất thích rất thích!
Nhưng hoa mai nở trong mùa đông giá rét, mà Diệp Ân Tuấn lại sợ lạnh, cho nên từ khi được gả cho Diệp Ân Tuấn, cô không được thưởng thức hoa mai.
Nhưng nơi này tràn đầy một sân hoa mai, còn ra sức làm cho chúng nở suốt bốn mùa, Thẩm Hà Lan tin đây là sự tâm huyết của Diệp Ân Tuấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.