Tống Đình rời đi rất quyết liệt, cánh cửa vang lên tiếng động lớn.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hù chết bé cưng!
Đây là trợ lý sao?
Tính tình đúng là không nhỏ!
Hành động của Tống Đình dọa đến Diệp Ân Tuấn, anh vội vàng chạy ra, thấy Thẩm Hạ Lan không sao thì thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy?"
Anh quan tâm hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan nhún vai nói: "Tính tình của trợ lý nhà anh đúng là rất lớn."
"Ngày mai tôi sẽ nói với cậu ta."
Diệp Ân Tuấn nói xong thì xoay người vào phòng bếp.
Đồ ăn lại được bưng lên, màu sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với lần đầu.
Thẩm Hạ Lan nhìn mu bàn tay của Diệp Ân Tuấn phỏng do dầu mỡ, đỏ lên cả mảng, nhìn có vẻ dọa người.
Cô cũng biết đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nấu cơm, nhưng cô lại coi như không thấy được, cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan không phát biểu ý kiến, lúc này anh mới ngồi xuống, cầm đũa ăn hai miếng, nhưng sắc mặt không được tốt, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.
"Cậu chủ, có phải bệnh đau dạ dày lại tái phát đúng không?"
Má Trương thấy vậy, vội vàng đi tới rót nước cho Diệp Ân Tuấn, người làm sau lưng cũng nhanh chóng đi lấy thuốc dạ dày tới cho Diệp Ân Tuấn uống.
Thẩm Hạ Lan chỉ yên lặng nhìn, trong lòng lại có chút khó hiểu.
Năm năm trước cô rời đi thì Diệp Ân Tuấn không bị bệnh đau dạ dày, chẳng lẽ anh bị bệnh trong năm năm qua?
Quả nhiên ông trời thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/568602/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.