“Mẹ cháu tên là gì?”
Diệp Ân Tuấn theo bản năng lên tiếng hỏi, sau khi hỏi xong mới nhận ra không được ổn lắm, nhưng cũng không thu lại được rồi.
Thẩm Minh Triết hơi sững sờ, lại cười nói: “Chú, chú tùy tiện hỏi tên mẹ cháu thế này không được lễ phép lắm nha. Chú vẫn là mau đưa cháu đi đi, cháu sắp muộn rồi.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Ân Tuấn bị một cậu bé nói mình không lễ phép, nhưng cũng không cảm thấy ngại ngùng lắm, anh phát hiện hình như da mặt mình ngày càng dày.
“Lên xe đi.”
Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Minh Triết đến Cô nhi viện, nhìn thấy dường như Viện trưởng quen thân với Thẩm Minh Triết, lúc này mới yên tâm rời đi.
Anh cho người đưa Diệp Tranh về nhà, chính mình thì lái xe đến chỗ của Thẩm Hạ Lan.
Không biết vì sao, bây giờ anh vô cùng vô cùng muốn gặp Thẩm Hạ Lan, dù gương mặt kia đã sớm không phải là gương mặt trong quá khứ.
Vốn dĩ Lam Tử Thất định ở nhà cùng Thẩm Hạ Lan, nhưng Nhà trẻ có việc, cô ta bị Hiệu trưởng gọi về.
Khi chuông cửa vang lên lần nữa, Thẩm Hạ Lan đang mơ màng ngủ, nhưng vẫn đứng dậy, khi nhìn qua mắt mèo thấy là Diệp Ân Tuấn, cô lập tức tỉnh táo.
Người đàn ông này đến thật nhanh.
Thẩm Hạ Lan sửa soạn bản thân một chút, lúc này mới mở cửa phòng.
“Tổng giám đốc Diệp? Sao anh lại đến đây?”
“Không phải cô bị bệnh sao? Tôi đến thăm cô một chút.”
Diệp Ân Tuấn nói vô cùng tự nhiên, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/568565/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.