Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Thẩm Hạ Lan lại trở về trận hoả hoạn năm đó, những lời cầu cứu tuyệt vọng hoàn toàn bị ngọn lửa lớn bao phủ.
“Đừng mà! Cứu mạng! Cứu tôi với!”
Toàn thân cô ướt đẫm, hai tay quơ loạn xạ như đứa trẻ bất lực.
Lam Tử Thất vội vàng cầm tay cô, đau lòng nói: “Hạ Lan, không sao rồi, không sao rồi, có tớ ở đây, tớ ở đây, cậu đừng sợ.”
Mặc dù cô không biết năm năm qua Thẩm Hạ Lan trải qua những gì nhưng trận hoả hoạn lớn năm năm trước cả Hải Thành đều biết. Không ai có thể tỉnh lại được từ trong ác mộng đó.
Nghe nói vụ hoả hoạn đó đã thiêu sạch mọi thứ không còn lại gì, ngọn lửa lớn cháy hừng hực suốt vài giờ đồng hồ.
“Đau! Đau quá! Cứu tôi với, đau chết mất!”
Thẩm Hạ Lan quờ quạng túm lấy tay Lam Tử Thất như túm lấy cọng cỏ cứu mạng, toàn bộ sức lực của cô đều dồn vào đôi tay, móng tay đâm vào da thịt Lam Tử Thất đau rát nhưng vẫn không bằng nỗi đau trong tim.
“Rốt cuộc cậu đã trải qua điều gì? Vì sao lại phải đi xăm? Hạ Lan, cậu có quá nhiều bí mật một mình chịu đựng, cậu bảo tớ làm sao giúp cậu đây?”
Mắt Lam Tử Thất ẩm ướt.
Cô muốn đòi lại công bằng cho Thẩm Hạ Lan nhưng đối phương là ai chứ?
Đối phương là Diệp Ân Tuấn!
Thái tử gia của Hải Thành, ông trùm của Hải Thành.
Anh giậm chân một cái có thể khiến người của cả Hải Thành run rẩy, nhân vật nhỏ bé bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/568560/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.