Chương trước
Chương sau
Edit: Mèo ™
Beta: Norah
(*) Đồ tôn: Học trò của học trò mình, học trò thế hệ thứ hai.
"Ha ha ha ha!" Tiểu Bạch cười lăn lộn trên giường, ha ha, cuối cùng cậu cũng trả đũa được J rồi, ai bảo lần trước J cười cậu làm gì! Nhớ lại vẻ mặt khi J vừa nuốt đống muối hột đó, Tiểu Bạch cười đến run cả người, không ngừng lại được, không được rồi, vẻ mặt đó, sao lại mắc cười thế chứ!
J u ám ngồi dậy, mặt của cậu vì ăn phải đống muối mặn chát đó mà nhăn tít lại, nhanh tay lẹ chân bưng chai nước đặt bên tủ đầu giường tu ừng ực.
Rốt cuộc cũng thấy đỡ hơn, J mới nhìn Tiểu Bạch vẫn còn ngồi trên giường ôm bụng cười to, nhất thời anh đã hiểu là ai bày trò, bổ nhào lên phía trước quát: "Tiểu Bạch, là nhóc làm có phải không?! Tại sao nhóc bỏ muối vào miệng anh?! Nhóc dám phá ngang giấc mộng đẹp anh, anh đánh nát mông nhóc!”
"A a a! Anh dám!" Tiểu Bạch nhảy ra khỏi phạm vi công kích của J, la lên: "Anh quên em là ai rồi sao? Em là lão đại của anh, anh còn dám đánh em!"
"Anh không cần biết nhóc là ai, cho dù nhóc là thiên thượng lão quân, anh cũng phải đánh cho đến khi mông nở hoa luôn!” J chân không nhào tới trước giường, thề phải bắt được Tiểu Bạch đánh một trận cho hả giận.
Chân ngắn nhỏ Tiểu Bạch quẫy đạp tránh né, luôn miệng nhắc nhở J phải tỉnh táo: "Này, đây là nhà của em, anh dám đánh em ở đây hả?! Em là chủ nhân ở đây, chỉ cần kêu một tiếng, tất cả quản gia và người giúp việc bên ngoài sẽ xông vào, tốt nhất là anh nên biết rõ hậu quả sau khi hành động!"
"Nhóc là chủ nhân của nơi này? Hừ, đây là nhà họ Triển, không phải nhóc có thù oán với công ty nhà họ Triển sao, sao có thể là chủ nhân ở đây được? Nhóc còn dám lừa anh à!” J hoàn toàn không tin, dù cũng thầm nghi tại sao quản gia của nhà họ Triển lại nghe lời Tiểu Bạch và mẹ của Tiểu Bạch như vậy, nhưng ngay sau đó đã bị lửa giận thay thế, nhất định anh phải trừng phạt tên tiểu quỷ này mới được!
Đang lúc hai người đùa giỡn trong tiếng thét chói tai, cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, Triển Thiếu Khuynh chậm rãi đi vào, cất giọng nói: "Tiểu Bạch, con ở đây quậy phá gì thế? Bây giờ chỉ mới hai giờ chiều thôi, đừng quấy rầy J nghỉ ngơi, ba mẹ muốn ra ngoài, con có muốn đi cùng không?"
"Ba, con cũng muốn đi cùng, J muốn đánh con đó!" Tiểu Bạch chạy đến núp sau lưng Triển Thiếu Khuynh, vừa tìm được chỗ tránh nạn, cậu lập tức vui vẻ hả hê, vẫn không quên làm mặt quỷ với J: "Hì hì, ba em tới rồi, xem anh đánh em thế nào được!”
Triển Thiếu Khuynh bật cười, kéo con trai từ phía sau ra, sau đó dùng tiếng Anh lưu loát nói với J: “Cậu là J trong lời đồn đó sao? Xin chào, tôi là ba của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch quá nghịch ngợm, vừa nãy nếu nó làm gì không phải, tôi thay nó xin lỗi cậu, cậu có thể xem nhà họ Triển như nhà mình thì tốt rồi, cần thứ gì cứ nói với quản gia, không cần khách khí.”
"E—— Er¬ic? Có phải anh là Eric – Tổng giám đốc công ty Triển thị không?” J kinh ngạc nhìn Triển Thiếu Khuynh, ngơ ngác như chưa hoàn hồn lại: "Tôi không nhìn lầm chứ? Er¬ic lại là ba của Tiểu Bạch?"
"Ừ, không ngờ cậu lại biết tên tiếng Anh của tôi, không sai, tôi là Er¬ic." Triển Thiếu Khuynh gật đầu, mỉm cười nói: "J, lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"A a a! Tôi mới phải ngưỡng mộ đại danh của anh đó, tôi biết rất rõ tất cả những tư liệu liên quan đến anh, cũng nắm rõ mọi sản phẩm của công ty anh. Lúc trước khi anh còn làm tổng giám đốc của Triển thị, những sản phẩm công nghệ được anh phát triển đã khiến tôi phải bó tay hết cách, đúng là hoàn hảo tuyệt đối! Nhưng không hiểu tại sao anh lại đột nhiên im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian dài, thật may là anh đã quay lại thương trường, chuỗi sản phẩm mới “Điện gia dụng cũng có tình cảm” do anh phát triển đã mang lại lợi ích rất lớn cho chúng tôi.” J hưng phấn nói mãi không ngừng: “Có tủ lạnh thông minh và lò vi sóng, tôi không cần lo đến vấn đề nấu cơm nữa, còn nữa, nhờ có chức năng tự thu lại của tivi mà tôi không còn bỏ lỡ các tập phim truyền hình nữa....”
Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nghe cậu hacker thiên tài này khen ngợi mình, tuy rằng ý tưởng của chuỗi sản phẩm “Điện gia dụng” là do trong lúc anh tàn tật sáng chế ra, dành cho những người cùng cảnh ngộ với mình, nhưng khi biết được nó cũng mang lại lợi ích cho người bình thường, trong lòng anh cũng dần dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Anh biến mất suốt năm năm, sau khi quay trở lại thương trường, lại có người yêu thích sản phẩm của anh, quả nhiên, anh đã không thụt lùi.
Cơ mà..... Người khen ngợi những điều này lại là J, anh cũng cần thảo luận một số việc khác với cậu hacker thiên tài này nữa.
"J, cảm ơn cậu đã khích lệ, nhưng mà, đừng nói những việc này là do Tiểu Bạch nhờ cậu hack vào hệ thống Triển thị, tìm hiểu rõ ngọn ngành mới biết được đấy nhé?” Triển Thiếu Khuynh như lơ đãng nhắc tới, nhíu mày nhìn J, hỏi.
"Á —— Chuyện này...... Haizzz ——"
J sững sờ, cẩn thận suy nghĩ lại một lượt ý tứ trong lời nói của anh ta, sau khi anh xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện xong, thật muốn chui vào trong chăn giả chết cho rồi!
Hoá ra là như vậy! Er¬ic là tổng giám đốc của Triển thị, Tiểu Bạch là con trai của Eric, gần đây cậu vẫn bị Tiểu Bạch bảo đối phó với Triển thị...... Nói cách khác, Tiểu Bạch đang muốn đối kháng với ba mình, anh chỉ là bị kẹp giữa hai cha con mà thôi, oan uổng quá mà!
Anh nghe lời Tiểu Bạch, đối phó với Triển thị, mới đầu là vì khi đó anh đang thiếu tiền, cũng muốn tìm một chút thử thách, nghe lão đại ra lệnh đối phó Triển thị - Công ty quốc tế mà anh cực kì xem trọng, cực kì ưa thích này, không những kiếm thêm tiền vào tài khoản, mà còn có thể xâm nhập vào hệ thống mật, tìm tòi nghiên cứu những sản phẩm công nghệ mới nhất của Triển thị nữa, đương nhiên là anh đồng ý làm chuyện thú vị này rồi! Sau đó dù bị ngăn chặn mọi bề, anh cũng không muốn ngừng lại, anh không tin với tài nghệ của mình mà lại không phá được bức tường an ninh trong hệ thống của Triển thị, thật không cam lòng chấm dứt chuỗi chiến thắng liên hoàn trước đây của mình, cho nên mới càng cố gắng dồn hết sức lực tiếp tục nghiên cứu......
Nhưng rõ ràng là anh nên từ bỏ sớm mới phải, nếu thế thì bây giờ anh không phải lúng túng như thế này!
Ahuhu, sao anh biết được chứ, hai cha con nhà người ta đang ngầm đấu với nhau để tăng thú vị mà thôi, anh lại bị Tiểu Bạch lừa nữa, làm mất lòng cả lớn lẫn bé rồi!!! Bây giờ đối mặt trước thần tượng Er¬ic, anh không còn mặt mũi gì nữa rồi......
"Ba, thật ra là do con làm sai......" Tiểu Bạch thấy vẻ mặt lúng túng của J, lặng lẽ đứng ra, giải vây giúp J. "Anh ấy chỉ nghe theo lời con mà thôi, sai chính là con sai khiến ——"
"Được rồi, ba không có ý trách con và J, Tiểu Bạch, J, hai người cũng không cần bận tâm." Triển Thiếu Khuynh thực hiện được âm mưu, nở nụ cười: "Thật ra thì tôi nên cám ơn J mới đúng, cậu không phá được bức tường lửa an ninh và hệ thống số liệu kiểu mới do tôi thiết kế, đã chứng minh được trình độ của tôi đã đủ tư cách, tôi có thể yên tâm về vấn đề an toàn rồi."
"Những thứ kia là do anh thiết kế?!" J lại kinh hãi thét lên một tiếng, nhào tới ôm lấy đùi Triển Thiếu Khuynh, ánh mắt lấp lánh sùng bái, nói: "Lão đại, anh là đại thần, từ giờ về sau anh chính là lão đại của tôi! Anh nhận tôi làm đồ đệ đi, chỉ cần anh đồng ý nói cho tôi biết trình tự giải mã hoá của tường lửa an ninh và hệ thống số liệu, muốn tôi làm gì cũng được hết! Lão đại, van xin anh, thật sự là tôi không phá được, sắp điên luôn rồi......" Trong nháy mắt, anh đã quên hết tất cả, sự đam mê học hỏi đã vượt khỏi tất cả, mặc kệ là ai thiết kế những thứ kia, anh nhất định phải tìm tòi nghiên cứu cho rõ ràng mới được!
"Này này, em mới là lão đại của anh đấy nhé!” Tiểu Bạch tiến lên đá đá tên J không có tiền đồ kia, giận dỗi nói: "Ba em không có tuỳ tiện nhận đệ tử đâu, anh có tư cách làm đệ tử của tổng giám đốc Triển thị sao?! Cho dù anh may mắn được ba em chấp nhận, thì anh cũng chỉ thuộc cấp bậc đồ tôn thôi, em mới là sư phụ của anh!”
"Ha ha ——" Triển Thiếu Khuynh bật cười, nhìn Tiểu Bạch lộ ra vẻ giận dỗi của trẻ con, nụ cười trên mặt lại càng thêm cưng chiều, tằng hắng mấy tiếng, anh kéo hai người ra, cũng đỡ J đứng lên: "Hai người đừng rộn nữa, bộ dáng gì đây chứ......"
"Lão đại, xin anh hãy thu nhận tôi!" J vô lại bắt được tay Triển Thiếu Khuynh, tiếp tục cầu khẩn.
"J, thiên phú của cậu không tệ, dạy cậu cũng không phải là không thể......" Triển Thiếu Khuynh nheo mắt, bày sẵn bẫy chờ J chủ động nhảy vào: "Nhưng tôi có điều kiện, nếu cậu có thể đồng ý yêu cầu của tôi, thì tôi sẽ dạy cậu những thứ kia."
"Không thành vấn đề! Yêu cầu gì tôi cũng đều đồng ý hết!" J liên tục gật đầu.
"Ba! Sao có thể được!" Giọng Tiểu Bạch tức tối kháng nghị: "Đó là cơ mật, không thể dạy cho người khác! Nếu không ——"
"Tiểu Bạch, ba đã nghĩ kỹ rồi!" Triển Thiếu Khuynh kéo tay con trai, nói: "Mẹ vẫn còn chờ chúng ta ở ngoài đấy, con đừng quậy nữa, nếu cứ lề mề chậm chạp, ba mẹ sẽ không dẫn con theo đâu!"
"Á——" Tiểu Bạch chun mũi, bất đắc dĩ nhịn xuống trước đã, rồi tính sau.
Triển Thiếu Khuynh kéo Tiểu Bạch, sau đó nói với J: "Cậu đồng ý thì tốt. Bây giờ tôi có chuyện cần phải ra ngoài, chờ sau khi tôi về, chúng ta sẽ nói chi tiết hơn.”
Nói xong, anh kéo Tiểu Bạch chào tạm biệt J, rồi cùng đi ra khỏi phòng.
Hai người đã tới trước cửa, Triển Thiếu Khuynh nhẹ giọng dặn dò con trai: "Tiểu Bạch, mẹ con đang ở phía trước, lát nữa con đừng nói chuyện lúc nãy nhé, cũng đừng làm cho mẹ con giận. Mẹ con muốn đưa gia đình chúng ta cùng đến một nơi rất trang nghiêm, đây là chuyện nghiêm túc, con phải ngoan ngoãn nghe lời, được không nào?”
"Dạ." Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, cậu đã thấy mẹ đứng bên cạnh chiếc xe phía trước, sắc mặt rất nghiêm nghị, lúc này, cậu nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mới được.
"Anh và con đến rồi à, chúng ta đi thôi." Liên Hoa chỉ nhẹ nhàng nói một câu, mở cửa xe ra, nói với Tiểu Bạch: "Lên xe thôi."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn leo lên xe, chờ cả ba người đều ngồi ổn rồi, tài xế mới vững vàng khởi động xe thể thao.
Cả đoạn đường Tiểu Bạch rất ngoan, không quấy rầy mẹ đang im lặng thâm trầm, cậu chỉ nghe lời đi theo ba mẹ, xe dừng lại trước một cánh cửa to lớn có kiến trúc đồ sộ, nhìn hai người đưa cho nhân viên làm việc ở đó rất nhiều tài liệu và con dấu gốc, một hồi lâu sau, mẹ nhận được một tập tài liệu, dường như trong ánh mắt mẹ lấp loáng ánh nước.
Ba người lại lên xe, Tiểu Bạch nhìn tập tài liệu được Liên Hoa nắm chặt trong tay kia, phía trên đều là chữ Hán mà cậu không biết, rốt cuộc không nhịn được nữa, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, đây là gì vậy ạ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.