Cô thật lo lắng cho bệnhtình của bà nội.
Cô ở đại sảnh đi tới đi lui, không nhịn được cắn ngón tay, ánh mắt khát vọngnhìn cửa chính.
Hôm nay Quân Ngạo có chuyện đi ra ngoài, là cơ hội chạy trốn thật tốt của cô,nếu không hắn cũng sẽ ép cô phải cùng hắn.
Nhớ tới tình cảnh hai người thân thiết trên giường, cô không khỏi mặt đỏ timđập.
Cô không hiểu tại sao hắn có thể có nhiều tinh lực như vậy, giống như lấy đếntận cùng, dùng không hết.
Mà cô mỗi đêm ở dưới hắn không ngừng khẩn cầu cũng có thay đổi, trở nên khônggiống với, trở nên có vị đàn bà hơn, càng trở nên mê người.
Vậy mà tất cả thay đổi cô cũng không chú ý tới, bởi vì trong tâm cô vẫn suynghĩ muốn chạy trốn xa rời lồng chim giống như làm bằng vàng này.
Ánh mắt Điền Mật vừa lúc liếc lên người đàn ông ngồi trông chừng ngoài cửa đangngủ gật, nghĩ thầm lúc này không đi còn đợi khi nào.
Cô dè dặt lướt qua hai người, giống như con chuột nhỏ trượt hướng cửa chính,thành công thoát khỏi đại trạch.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng liền bị một chiếc xe màu đen chặn lại, chỉ thấybốn người mặc quần áo màu đen xuống xe ngăn cản cô.
“Đứng lại!”
Nghe tiếng, Điền Mật đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hai người đàn ông vừa mớingủ gà ngủ gật cũng đuổi theo, trước có trở ngại ngăn cản, phía sau có truybinh, cô chỉ có thể xoay người hướng đầu ngõ bên kia phóng tới.
Cô không thể lại bị bắt trở về! Tuyệt đối không thể!
Điền Mật không dám dừng lại nửa bước, mà sau lưng một đám người mặc quần áo đencũng theo sát không nghỉ.
Cô cuối cùng cũng chyạ ra khỏi hẻm tối thật dài, đi trên đường cái, vội vàngvẫy một chiếc taxi.
“Bác tài, mau lái xe, có người xấu muốn bắt tôi!” Cô vội vàng nói.
“Không thành vấn đề, giao cho tôi là được rồi.”
Tài xế taxi là người trung niên tốt bụng, không nói hai lời liền ấn chặt chânga, tận tình phát huy kỹ thuật lái xe “Vận tương” lợi hại nhất Đài Loan, đemngười phía sau bỏ rơi.
Mấy người mặc quần áo màu đen đứng ở trên đường phố nhìn chiếc xe rít gào màđi, cảm thấy không thể làm gì.
Lúc này một đám người sắc mặt tái nhợt giống như là mất máu, mọi người nhìnchăm chú một cái, trong lòng đều nghĩ, kiểu này chết chắc.
Người đàn bà của Đường chủ bỏ trốn, kết quả của bọn họ nhất định là rất thảm.
Nghĩ đến tình cảnh Quân Ngạo nổi giận, tất cả mọi người nhịn không được runlên.
Sau khi xe taxi một đường điên cuồng đến bệnh viện, Điền Mật hướng tài xế taxicười nói lời cảm ơn, tiếp theo một cái chớp mắt liền quay đầu ói lên ói xuống.
Bởi vì tài xế taxi phát huy kỹ thuật lái xe cao siêu, xe giống như là dùngcánh, mà không phải dùng bốn bánh để chạy.
Đầu thực choáng a! Cô núp ở trong góc đem toàn bộ gì đso trong bụng phun ra mớicảm thấy thoải mái một chút.
Hít một hơi thật sâu, cô sửa sang dung nhan một cái, dự định bày ra bộ mặt tốtnhất đi vào bệnh viện.
Cô vừa mở cửa phòng bệnh ra, nhưng không có nhìn thấy bà nội Điền nằm ở trêngiường, nhìn giường bệnh trống rỗng, một trận khủng hoảng mãnh liệt chiếm cứtâm của cô.
“Bà nội?”
Điền Mật tìm cả phòng bệnh cùng nhà vệ sinh, nhưng không phát hiện ra nửangười, cô chán nản ngồi trên giường bệnh, cả người cứng ngắc bất động.
Có lẽ bà nội chỉ đi chụp X quang, rất nhanh sẽ trở về. Cô ở trong lòng cố gắngan ủi mình, quyết định ở tong phòng chờ bà nội Điền trở về.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Điền Mật nín thở nhìn chằm chằm cửaphòng, toàn tâm toàn ý chỉ muốn chờ bà nội Điền trở lại, không có chú ý tớingoài cửa sổ nguyên bản mặt trời treo cao,, hiện tại cũng là nắng chiều phíaTây, vầng trăng treo cao.
Nhưng lúc này, truyền đến tiếng mở cửa.
“Bà nội!”
Y tá nhẹ nhàng nói: “Điền tiểu thư, cô cuối cùng cũng tới.”
Điền Mật biết cô y tá này, cô ấy là y tá riêng của bà nội Điền.
“Cô y tá, bà nội của tôi đâu?”
“Điền tiểu thư, cô đến muộn một bước, bà Điền...bà ấy đã đi rồi.”
Điền Mật đứng tại chỗ, cảm thấy không cách nào thở được, một câu cũng không nóira được.
“Đi rồi.” Cô lầm bầm nói. Điều này nghĩa là bà nội...chết?!
“Điền tiểu thư, xin cô nén bi thương.”
Điền Mật đột nhiên bắt được tay của cô y tá, vội vàng nói: “Tại sao bà tôichết? Không phải nói phẫu thuật có thể tốt hơn sao? Về vấn đề tiền bạc, tôi nóirồi sẽ nghĩ biện pháp, tại sao các người không phẫu thuật trước?”
“Chúng tôi vẫn không liên lạc được với cô, cuối cùng bệnh viện quyết định trướccho bà Điền làm phẫu thuật, nhưng trước một đêm bà ấy chịu không nổi, muốn cấpcứu cũng không kịp.”
Điền Mật chết lặng đi tới bên cạnh giường, vuốt ve gối đầu giường, nhàn nhạt mởmiệng, “Có thể để cho tôi một mình yên lặng một chút được không?”
Y tá thông cảm gật đầu một cái ra khỏi phòng bệnh.
“Bà nội, cháu không có gặp mặt bà lần cuối, bà có trách cháu không? Mật Mật bấthiếu, thật xin lỗi...”
Cô nằm lì trên giường không ngừng trách cứ chính mình, bi thương nước mắt khôngkìm được chảy xuống, rơi vào trên chiếc khăn trải giường màu trắng.
Hai quả đấm của cô giữ chặt lấy khăn trải giường, nghiến răng nghiến lợi suynghĩ miên man, bi thương cùng tức giận khiến cho lý trí của cô mất hết.
Cô bắt đầu oán hận cùng bất mãn.
Cô muốn tìm đối tượng tới phát tiết, hốt hoảng bất an trong đầu xuất hiện mộtthân ảnh.
Nhiếp Quân Ngạo!
Tất cả đều phải trách hắn!
Đều là hắn khư khư cố chấp, chuyên chế bá đạo đem cô giam lỏng, trói buộc tự docủa cô, làm cho cô không có cách nào trở lại bên người bà nội chiếu cố.
Nếu như không phải là hắn, bà nội hiện tại có thể còn sống, hơn nữa cô cũngkhông được gặp mặt bà nội lần cuối, khiến cho cả đời cũng không có cách nào bùđắp tiếc nuối.
“Nhiếp Quân Ngạo, Tôi hận anh!” Giọng cô căm hận nói: “Tôi hận anh, tôi hậnanh...”
Điền Mật lòng như dao cắt, không khỏi che mặt khóc ồ lên.
“Bà nội, bà sẽ trách cháu, giận cháu sao?” Cô nghẹn nào nói, thân thể run rẩykhông ngừng.
Cô không kìm chế được kích động khóc điên cuồng.
Cô hận hắn trói buộc tự do của cô, không để cho cô cùng bên ngoài tiếp xúc,khiến cô mất cơ hội gặp mặt bà, canh giữa bên bà nội lần cuối cùng.
Nhưng cô càng hận chính mình tại sao không sớm nghĩ biện pháp trốn ra.
Quanh quẩn trong phòng bệnh tối tăm tràn đầy tiếng khóc thút thít hối tiếc củaĐiền Mật, cô bởi vì bi thương quá độ mà gần rơi vào trạng thái hôn mê.
Không biết bao lâu, cô lẳng lặng ngồi một mình ở trong phòng bệnh, cũng khôngnhúc nhích, mặc cho đau thương, thống khổ bao quanh cô.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị người mở ra, một thân ảnh cao lớn đi tới bên cạnhcô.
“Cuối cùng cũng tìm được em.”
Vừa nghe đến âm thanh trầm thấp quen thuộc của Quân Ngạo, Điền Mật đột nhiênđánh về phía hắn, điên cuồng đánh hắn.
“Bà nội tôi mất, tôi ngay cả một lần cuối gặp mặt cũng không thấy, đều tại anh!Tôi hận anh! Anh không nên nhốt tôi! Anh là hung thủ giết người! Anh trả lạimệnh bà nội cho tôi, còn sự trong sạch của tôi, còn tôi...” Cô kêu khóc, dùnghết toàn lực đánh lồng ngực của hắn, phát tiết hết đau thương không cách nàohình dung trong lòng, nước mắt giống như gảy tuyến trân châu không ngừng chảyxuống.
Quân Ngạo đứng tại chỗ mặc cho cô đánh, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh không cómột tia biểu cảm.
Điền Mật đánh đến kiệt sức, cả người chán nản té quỵ xuống đất.
Quân Ngạo muốn đỡ cô, lại bị cô vô tình đẩy ra.
“Không nên đụng vào tôi! Nếu không tôi thề tôi chết cho anh xem!”
Quân Ngạo không có động đậy, chỉ là nhìn cô ngã bệt trên mặt đất, khóc rất làthương tâm.
Hắn đột nhiên đưa hai tay, dùng sức đem cô đang khóc thút thít kéo vào trongngực.
Điền Mật liều mạng vùng vẫy kháng cự.
“Buông tôi ra! Tôi hận anh!”
“Em hận anh cũng tốt, oán anh cũng tốt, anh đều không quan tâm, nhưng muốn anhnhìn em khóc mà không để ý tới em, anh làm không được.” Nói xong, hắn càng dùngsức đem cô ôm sát vào.
Điền Mật tiến sát vào trong ngực hắn, trong lúc nhất thời tất cả tâm tình củacô đều sụp đổ.
“Lòng của em thật đau, thật là đau...” Cô ôm cổ hắn, bi thiết khóc rống.
Quân Ngạo thương tiếc vuốt mái tóc của cô, đối với cô đau lòng không dứt.
“Anh hiểu, anh hiểu...” Hắn nhẹ giọng an ủi.
Buổi sáng ở trong thư phòng, Điền Mật ngồi ở trên ghế nhìn Quân Ngạo bận làmviệc.
Điền Mật bừng tỉnh đại ngộ mà suy nghĩ, thì ra hắn cùng Diệp tiên sinh giốngnhau, có kế hoạch đem Tứ Long Đường chuyển biến thành tập đoàn chính đáng, cũngở trên thương trường đoạt lấy địa vị vô cùng trọng yếu.
“Tập đoàn Nhiếp thị” vươn chân ra toàn bộ thế giới người lãnh đạo phía sau mànthì ra chính là hắn, mà không phải người phụ trách trước mắt.
“Anh thật giống như rất thích giấu mặt ở phía sau làm việc, cũng không phải làkhông người nhận ra.”
Quân Ngạo nâng lên mắt đẹp tròng mắt lại tựa như mang theo vô tình nhìn cô, tìmtòi thật sâu đáy mắt dường như muốn nhìn ra tâm tình lúc cô nói chuyện.
Điền Mật hiểu cô quan tâm hắn, để ý hắn, sợ hãi hắn nói ra nhưng xlời tronglòng cô lo lắng.
Vậy mà Quân Ngạo chỉ chậm rãi lộ ra nụ cười tuấn mỹ.
“Em có cảm thấy rất nhàm chán hay không? Nếu như không phải tạm thời có côngviệc cần xử lý, anh sẽ nhất định cùng em.”
Hắn vừa săn sóc, ôn nhu như thế. Điền Mật cảm thấy cô rất có thể bị hắn nuôngchiều thành hư.
Rũ lông mi thật dài xuống, cô nhẹ giọng nói: “Em muốn đi ra ngoài.”
Hắn chẳng qua trầm mặc mà chống đỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy cự tuyệt, mím chặt khóemiệng biểu lộ ra hắn không muốn.
“Anh không cho phép!”
“Nhưng mà em...”
“Trừ bỏ yêu cầu này, anh thậm chí có thể đem sao trên trời hái xuống cho emcũng được.”
Cô mắt hạnh trợn lên: “Em muốn sao làm gì!”
“Nói tóm lại, anh không cho phép!”
Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Quân Ngạo sớm bị Điền Mật giết chếtgiống như thiên đao vạn quả, sau đó ném vào biển cho cá mập ăn.
Lần đầu tiên Điền Mật đối với một người không thể làm gì như thế.
Cô mau buồn bực hỏng.
Quân Ngạo thấy ánh mắt của cô tràn đầy khát vọng nhìn cửa, phảng phất người ởnơi này, mà tâm cũng không biết bay đến đâu.
Đột nhiên, hắn đưa tay cầm lên ống nói, quay số. “Vương quản lý...Hôm nay tôicó chuyện trọng yếu, ông không cần tới đây họp...” Giao phó xong, hắn cắt đứtđiện thoại.
Điền Mật hoang mang nhìn hắn đặt ống nói xuống, sau đó sải bước về phía cô.
“Đi thôi!”
“Đi nơi nào?”
“Tới nơi trái tim của em bay tới.”
Sửa chút quần áo xong, Điền Mật cùng Quân Ngạo ngồi trong chiếc xe đen.
Điền Mật khẩn trương liếm liếm môi.
Nhìn lưỡi nhọn phấn hồng của cô, thân thể của Quân Ngạo nóng rực giống như bịhỏa thiêu.
Điền Mật tò mò hỏi: “Chúng ta muốn đi đâu?”
“Em nói.” Hắn ôn nhu nói.
Bọn họ ngưng mắt lẫn nhau nhìn đối phương, không ai mở miệng, giống như giờphút này cả thế giới đều bị ngăn cách ngoài xe, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh mắt Quân Ngạo lẳng lặng rơi vào cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của cô, khôngtự chủ được dựa sát hướng cô, càng ngày càng đến gần.
Điền Mật ý thức được hắn muốn hôn cô, lại phát hiện mình không có ý nghĩ nétránh.
“Em có thể ngăn cản anh.” Hắn ở bên viền môi cô lầm bầm nói, hơi thở lửa nóngmê người của phái nam phun trên mặt cô, làm cô hô hấp dồn dập, gương mặt nổilên một mảnh đỏ ửng.
“Em tại sao phải ngăn cản anh? Em cũng không cho là mình ngăn cản được anh.” Cônhẹ nhàng nói.
“Không sai.”
Miệng lưỡi của Quân Ngạo chiếm lấy cô, cái lưỡi linh hoạt bừa bãi tham lam vàotrong miệng ngọt ngào của cô, hút nước mật ngọt ngào của cô.
Điền Mật vốn đều là người thụ động, nhưng khi bị hắn hấp dẫn cùng mê hoặc khôngngừng, cô cũng không kìm được đáp lại hắn.
“Điền Mật!” Hắn thở dốc gọi.
Quân Ngạo vẻ mặt mang theo mừng rỡ, giống như cực kỳ thích cô nhiệt tình đáplại, mà Điền Mật vẫn là mắc cỡ đỏ mặt mà thối lui đến một góc khác, thiếu chútnữa lùi đến ngoài xe.
Quân Ngạo hiểu được nỗi khổ tâm của hắn cuối cùng cũng lấy được một chút hồibáo ngọt ngào, chẳng sợ cô vẫn cự tuyệt hắn.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, mê ly giống như một đóa hoa Violet xinh đẹp đángyêu nhất, khiến hắn càng thêm tâm đãng thần trì.(đầu óc ngưng trệ không suynghĩ được cái khác ấy- cái này tớ không biết tìm câu nào thay thế cả hihi).
“Anh dẫn em đi một chỗ.”
Đi xe hồi lâu, tới chỗ đỉnh núi an tĩnh vùng ngoại ô Đài Bắc.
Điền Mật vừa xuống xe liền bị cảnh tượng thanh u tĩnh mịch của rừng núi hấpdẫn.
Cô hít một hơi không khí trong lành thật sâu. Thật thoải mái!
Mà lúc này, bàn tay Quân Ngạo thật chặt nắm lấy cô, Điền Mật cảm nhận rõ ràngđược tay hắn truyền đến ấm áp.
Cô thuận theo mặc cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cô.
Hai người cứ dắt tay như vậy, bước chậm trên đường mòn trong rừng, nhìn ánh mặttrời vàng rực xuyên qua lá cây chiếu xuống bùn đất.
Đang lúc trận gió êm ái nhẹ lướt qua lá cây, truyền đi âm thanh xào xạc.
Giờ khắc này, Điền Mật cảm giác được một loại cảm xúc ấm áp từ tay hắn truyềnđến.
Giống như tiếp thu được ánh mắt của cô, Quân Ngạo chậm rãi quay đầu nhìn cô.
“Thế nào?” Hắn dừng bước lại.
“Không có.”
Hắn đưa tay nâng mặt của cô, ánh mắt nóng rực ngưng mắt nhìn cô.
“Làm sao lại không có? Vừa mới không phải là em nhìn lén anh?”
“Không có.” Mặt của cô vừa đỏ lại vừa nóng.
Cô muốn né tránh sự chất vấn của hắn, hắn cũng không buông tha cho.
“Có phải phát hiện em yêu anh hay không?”
“Không có, không có!” Cô cắn răng nói. Hắn cũng không phải từ trong núi rangoài lần đầu a!
“Cục cưng bé nhỏ, nơi này không có người khác, em có thể nói cho anh biết lờinói trong lòng em.” Ánh mắt của hắn tràn đầy tình yêu say đắm thăm dò khắpgương mặt kiều diễm của cô.
“Trong lòng em chẳng có lời nào cả, người đàn ông bá đạo.” Cô nhẹ nhàng đẩy hắnra, tự mình đi lên phía trước. Mặc dù ngoài miệng cô không muốn thừa nhận,nhưng trong lòng cô cũng đã cảm thấy không giống nhau.
Quân Ngạo không có đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn cô.
Ánh nắng mặt trời chấm nhỏ chiếu xuống mái tóc đen nhánh cùng thân thể mềm mạimê người của cô, tóc nhẹ thổi lất phất bay trên không trung, tạo thành cảnhtượng làm người ta mê muội.
Hắn có thể cảm giác được cái đặc biệt của cô, nụ cười của cô, ôn nhu cùng quậtcường của cô, mà phần cảm giác này ở thời khắc hiện tại hóa thành một loại lửanóng chiếm đầy trái tim hắn.
Nhận ra được hắn không có đuổi theo, Điền Mật xoay người nhìn hắn.
Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng của cô ôn nhu đưa mắt nhìn, khóe môi nhếch lên nhàn nhạtnụ cười, giờ phút này cái đẹp của cô làm cho người khác phải nín thở.
Cô không kìm hãm được hướng hắn vươn tay.
Thấy thế, Quân Ngạo sải bước nghênh hướng cô.
Hắn không nói gì nữa cầm tay của cô, phảng phất nắm đến hạnh phúc vĩnh hằng.
Hắn tin tưởng cả đời có thể nhìn cô như vậy, bảo vệ cô, vĩnh viễn không ngại.
Lẳng lặng một lát, hắn mở miệng nói: “Anh biết em sẽ yêu anh.”
Điền Mật mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, cái miệng nhỏ giương thật to, một câu cũngkhông nói ra được.
Quân Ngạo cầm chặt tay cô tăng thêm lực đạo, trên khuôn mặt anh tuấn có biểu lộkiên quyết.
“Một ngày nào đó, anh sẽ nghe được chính miệng em nói yêu anh.”
Điền Mật cũng không cho rằng cô đẹp làm cho đàn ông điên cuồng muốn đoạt lấy.
Cô mệt mỏi suy nghĩ, Quân Ngạo dám đem cô nhốt ở trong căn phòng sang trọng lớnnhư vậy, hơn nữa bốn phía còn phái thủ hạ trông chừng cô, không để cho cô cơhội chạy trốn.
Đối xử với cô giống như phi tử của quân vương cổ đại.
Đã một tháng!
Cô khát vọng tự do biết bao, hắn cũng không cho phép cô tự do hành động, sợ côvừa đi ra ngoài dường như không trở lại.
Nhưng cô thật muốn đi bệnh viện chiếu cố bà nội.
Mặc dù ban đầu Diệp tiên sinh vè muốn lấy lòng cô mà phái người trông chừngchiếu cô bà nội, nhưng nếu không tự mình chiếu cố, cô an tâm thế nào đây?
Thay Diệp tiên sinh đàm phán không thành công, cho nên không thể kiếm được mộttrăm vạn tiền thưởng ban đầu Diệp tiên sinh nói cho cô, thì cô như thế nào cótiền để chữa cho bà nội đây?
Chuyện chẳng những không có hoàn thành, cô còn trở thành phụ nữ của đại ca hắcđạo.
Ghê tởm! Quân Ngạo căn bản không có ý tứ muốn thả cô đi.