Tokyo Nhật Bản
“Tứ Long Đường” là tổ chức xã hội đen có địa vị hô phong hoán vũ ở Đông Nam Á,từ đời Đường chủ thứ nhất sáng lập cho đến bây giờ, cả địa bàn hắc đạo cũng đãbị Tứ Long Đường chiếm cứ, kinh tế cùng chính trị của khu vực Đông Nam Á đều doTứ Long Đường nắm trong tay.
Nhiếp Quân Ngạo là Đường chủ mới lập của Tứ Long Đường, làm cho người ta khiếpđảm khi nghe đến tước hiệu Bạo quân. Mà hôm nay ở tại khu nhà cao cấp “Anhhiên” Tokyo Nhật Bản của Nhiếp Quân Ngạo có một vị khách thần bí tới. NhiếpQuân Ngạo nhắm mắt hưởng thụ hai tay của mỹ nữ bên cạnh dao động xoa bóp trênngười hắn.
“Thân ái, như thế này có thoải mái hay không a?”. Mỹ nữ hỏi giọng tức giận.
“Ừ, còn có thể”
“Anh xem em dùng hai luồng thịt trước ngực cho hắn, hắn nhất định sẽ khoáichết”.
Giọng nói tràn đầy châm biếm thình lình vang lên trước mặt Nhiếp Quân Ngạo cùngmỹ nữ, tiếp theo chớp mắt, người tới liền lấy một cây đao đặt trên cổ mỹ nữ.Thoáng chốc chỉ nghe thấy mỹ nữ kinh hoàng thét chói tai, đem màng nhĩ củaNhiếp Quân Ngạo cùng người tới chọc thủng.
“Được rồi, A Thần, đem dao của cậu bỏ ra”. Quân Ngạo chẳng biết chuyển động từlúc nào, đem súng đặt vào bộ phận trọng yếu của A Thần. A Thần sửng sốt sau đólắc đầu cười một cái.
“Anh trai, cẩn thận một chút, nếu như súng cướp cò, mẹ tôi sẽ tìm cậu liềuchết, nói cậu hại con trai bảo bối của bà không cách nào nối dõi tông đường,tội lỗi, tội lỗi.
“Trước thu hồi dao của cậu đi. Cậu không muốn lỗ tai của hai chúng ta chịu tộinữa đi?”
Nghe lời nói của Quân Ngạo nhìn mỹ nữ đã sớm bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt,không động đậy. Mỹ nữ thét chói tai không ngừng giống như đồng hồ báo thức quênkhông tắt. A Thần tiêu sái thu hồi dao găm, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt mỹnữ.
“Bảo bối, đi xuống đi”. Chỉ thấy mỹ nữ hoa dung thất sắc lập tức chạy trốichết.
“Nói đi. Có chuyện gì tìm tôi?”
“Nhất định phải có chuyện mới có thể đến tìm cậu”. A Thần rót cho mình một lyrượu rồi hỏi.
“Tôi nhớ cậu dạ ảnh A Thần từ trước đến nay đều đến vô ảnh, đi vô tung, trongĐường muốn tìm ngươi đều phải phí một phen công phu, nếu không phải là cóchuyện, cậu sẽ tìm đến tôi uống rượu, nói chuyện phiếm sao?”. Quân Nhạo lạnhlùng nói, sau đó đoạt ly rượu trong tay hắn chuẩn bị thưởng thức, uống một hơicạn sạch.
“A! Rượu của tôi...”.
“Là quầy rượu của tôi”. Quân Ngạo không khách khí trả lời.
“Quỷ hẹp hòi, một ly rượu cũng không cho...” A Thần nhắc đi nhắc lại khôngngừng.
“Có chuyện nói mau. Không có thì cút ngay”.
“Thật hung dữ! Quả thật bạo quân hỉ nộ vô thường a!” A Thần nặng nề thở dàinhưng không có một chút sợ hãi. Người hiểu giao tình giữa hai người sẽ biết AThần tuyệt đối không bị vẻ mặt hù chết người của A Thần lừa gạt, bởi vì bọn họlà huynh đệ tốt kết nghĩa, sống chết có nhau. Quân Ngạo là một cô nhi, từ nhỏcha mẹ ruột hắn bị bọn cho vay nặng lãi chém chết, mà A Thần thì theo mẹ sốngnương tựa lẫn nhau. Ban đầu mẹ A Thần thấy Quân Ngạo đói bất tỉnh ở ven đườngthì có lòng tốt đem hắn về nhà, từ đó hắn cùng A Thần trở thành anh em sốngchết có nhau. Nhưng vào một ngày nào đó hai mươi năm trước, Quân Ngạo cùng AThần vận mệnh thay đổi. Ban đầu Đường chủ thứ mười Tứ Long Đường, lúc ở venđường nhìn thấy Quân Ngạo cùng A Thần đánh nhau với năm, sáu người tầm vóc lựclưỡng, hắn liền quyết định muốn đem Quân Ngạo cùng A Thần mang theo bên ngườiđể từ từ bồi dưỡng thành tài, trở thành trợ thủ đắc lực của hắn, mà Quân Ngạobiểu hiện theo tuổi, càng lớn lên càng xuất sắc. Hành động lãnh khốc vô tìnhtạo cho hình tượng Quân Ngạo ở bên ngoài hung ác đáng sợ, sự tỉnh táo, trí khôntạo cho hắn khả năng dẫn dắt anh em dưới quyền, để cho Tứ Long Đường khiếnngười ta mất hồn mất vía, không dám trêu chọc.
“Tớ phiền toái lớn, tớ muốn chết, về sau bên cạnh cậu sẽ thiếu đi một trợ thủđắc lực trọng yếu kiêm bạn nhậu.” A Thần lại rót một ly rượu uống một ngụm, sauđó gật đầu một cái nói: “Ừ, rượu ngon”
“Tôi không quan tâm”
A! Thật là một người đàn ông vô tình, không có máu, không có nước mắt a! A Thầnđau khổ mà thương xót.
“Đại ca tốt của tôi a, cậu giúp đi, giúp tôi lần này, tuyệt đối không chạy trốnmất dạng nữa.”
Nghe vậy Quân Ngạo không tự chủ được nghĩ tới, rốt cuộc chuyện gì làm cho AThần lại dùng tự do quý báu nhất trao đổi?
“Nói nghe một chút”. Hắn hiểu rất rõ A Thần, người này nói nếu như có thể làmthật, vậy chức Đường chủ Tứ Long Đường cũng không cần làm tiếp nữa.
“Không được, không thể chỉ nghe một chút. Đại ca a, cậu nhất định phải giúp tớchuyện này, nếu không tớ nhất định phải chết, cậu đã có lòng biết hết mọichuyện, làm người tốt thì làm đến cùng, đáp ứng giúp tớ một chút có được haykhông? Nếu cậu không giúp ta chuyện này, tớ có thể không thấy được mặt trờingày mai”.
“Nghiêm trọng như thế?” Quân Ngạo nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy a! Thật là nghiêm trọng mà.” Quân Ngạo không có mở miệng, chẳng qualà lẳng lặng ngồi tại chỗ nhìn hắn không tha. A Thần sợ nhất là cái vẻ mặt lãnhkhốc này của hắn. Hai người cứ vậy giằng co một lát. Cuối cùng A Thần lại đầuhàng: “Được rồi! Tớ nói là được, cậu có biết Diệp môn xã hay không?”
Quân Ngạo gật đầu một cái: “Diệp môn xã luôn thích theo Tứ Long Đường chúng tađối nghịch, tôi làm sao không biết. Chẳng qua là ngươi như thế nào chọc phảicái lão gia hỏa khó dây dưa Diệp Lăng Thiên ấy?” Năm ngoái Tứ Long Đường ở Macobị Diệp môn xã phá qua, thù này còn chưa báo đây.
“Tớ đối với lão già ấy không có hứng thú, ta là chọc tới con gái của hắn, DiệpPhân”
Nghe vậy Quân Ngạo nhẹ chau mày.
A Thần nghĩ lại trong lòng còn phát sợ, hắn đâu có biết Diệp Phân lúc nào cũngyên lặng như con thỏ nhỏ lại có lai lịch lớn như vậy. Mà gần đây hoa danh củahắn ở bên ngoài cũng bởi vì say rượu cùng cô ta mà có tình một đêm. Kinh ngườichính là một tháng sau hắn nhận được tin tức làm cho thất kinh. Diệp Phân đã cócon của hắn!
“Diệp Phân có con của tớ.” A Thần lời vừa ra khỏi miệng, không khí bốn phía lậptức ngưng kết. Quân Ngạo cùng A Thần ngồi ở trên ghế giống như người bị điểmhuyệt, nhìn chằm chằm đối phương, dường như so ánh mắt của người nào mở to hơn.
Qua hồi lâu Quân Ngạo mở miệng nói: “Rất tốt! Chúc mừng cậu được làm rể hiềncủa Diệp Lăng Thiên.”
“Nói thật, tớ cũng không muốn kết hôn, nhưng mà nếu đứa con là của tớ, tớ sẽchịu trách nhiệm với cô ta.” Chỉ có điều trước hết phải xác định đứa trẻ là củahắn mới được a!
“Tôi nghe không ra có việc gì giúp được, chẳng lẽ muốn tôi thay cậu hướng DiệpLăng Thiên cầu hôn?” Chỉ có cặp kia mới có thể đứng trước trận đại hỏa hỏa hoạncủa xã hội đen.
“Trên nguyên tắc thì đúng là không sai.”
“Vậy thế trên thực tế.” Quân Ngạo vô cùng khôn khéo, như thế nào không nghe rachuyện trong lời A Thần nói.
“Trên thực tế, Diệp Phân không biết cha của đứa trẻ gọi là A Thần”
Quân Ngạo nhíu mày: “Không phải là con của cậu sao?”
“Phải, nhưng là tớ nói cùng Diệp Phân là tên một người khác.” A Thần chột dạnhìn sắc mặt Quân Ngạo ngày càng khó coi.
“Cậu sẽ không trùng hợp dùng cái tên mà trong lòng tôi đang suy nghĩ đi?”
Chỉ thấy A Thần cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ... Tớ dùng tên của cậu.” Quân Ngạotrầm mặc không nói. A Thần nhìn thấy khắp người Quân Ngạo tỏa ra hơi thở muốngiết người.
“Diệp Lăng Thiên sau khi nghe được để lại tin tức, cậu nhất định phải cưới congái hắn, nếu không sẽ không tuyệt đối từ bỏ ý đồ.” Quân Ngạo nhắm mắt lại, tựađầu lui về sau dựa vào ghế, giọng nói bình tĩnh như một hồi gió xuân ấm áp: “AThần, một ngày nào đó tôi sẽ tự tay giết cậu!”
Lời của hắn nghe vào trong tai A Thần cũng lạnh như khối băng mùa đông lạnhgiá.
Bầu trời Đài Bắc.
Trong căn nhà lớn hào hoa lộng lẫy truyền đến tiếng của một người đàn ông gầmgừ, phẫn nộ.
“Tên tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng này, đùa giỡn đàn bà còn đùagiỡn đến con gái của tao, không gọi người đi chém chết hắn tao không cần làmlão đại của Diệp môn xã.”
Vẻ mặt tức giận của Diệp Lăng Thiên hiện đầy trên khuôn mặt mang dấu vết củanăm tháng, cảm xúc giận dữ giống như sư tử bị giẫm đến cái đuôi. Lúc này trongphòng khách còn có con gái Diệp Lăng Thiên, Diệp Phân, phụ tá của hắn, thư kíĐiền Mật.
“Phân Phân con đi Nhật Bản chơi làm sao chơi đến bị người làm lớn bụng? Hơn nữađối phương còn là kẻ thù không đội trời chung của bố, như thế này bố phải làmsao để dẫn dắt anh em Diệp Môn xã xông xáo giang hồ đây, cái mặt này của bố némđi được rồi!”
“Ba ba, thật xin lỗi.”
“Nói xin lỗi là có thể đổi lại sự trong sạch của con sao? Nói xin lỗi là có thểđem đứa con trong bụng con biến mất sao?” Diệp Lăng Thiên hướng về phía DiệpPhân yếu ớt mảnh khảnh rống to, làm cho Diệp Phân tràn đầy lệ quang trong mắt.
“Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ông không biết không thể gào to đối với phụ nữ cóthai sao?”
“Bố... Mật Mật ngươi làm sao còn gọi bố là Diệp tiên sinh, đều nhanh hai thángcon nên đổi cách xưng hô gọi bố là ba ba mới đúng!”
Điền Mật khuôn mặt thanh lệ thoát tục không mang theo một tia cảm tình, nói:“Bố của tôi chỉ có một, hắn chính là Điền Đại Hải, chẳng qua mười năm trước hắnbị người chém chết, thi thể cũng bị người ném ra biển rồi.”
Diệp Lăng Thiên nghe cô trả lời như vậy không biết đã nghe qua bao nhiều lần,đối với sự lãnh đạm của cô đều không thể làm gì. Không ai biết Điền Mật là congái của Diệp Lăng Thiên, tất cả mọi người đều cho là hắn chỉ có Diệp Phân làcon gái duy nhất. Vốn là Diệp Lăng Thiên cũng cho rằng Điền Mật đã không còntrên đời này. Mười năm trước, hắn còn là một tên côn đồ, chỉ nói nghĩa khígiang hồ nhưng không chiếu cố thật tốt cho gia đình, ngay lúc đó hắn còn tưởngrằng như vậy mới gọi là xông pha giang hồ, lẫn vào hắc đạo. Có một lần, hắncùng anh em trong bang phái vì tranh giành địa bàn mà sau đó giết nhầm một têncảnh sát, đại ca của hắn gọi hắn ra mặt chịu tội thay, hắn không cam lòng, thừadịp ban đêm chạy trốn, bắt đầu kiếp sống chạy trốn cực khổ. Bị tình thế bắtbuộc, hắn không thể làm gì khác là đem vợ con giao phó cho người anh em kếtnghĩa Điền Đại Hải. Sau mọi chuyện qua đi, hắn cũng có chút địa vị ở trong tổchức xã hội đen ở Đài Loan, hắn đã trở lại Hồng kông tìm vợ con nhưng không cótin tức của họ, ngay cả huynh đệ kết nghĩa Điền Đại Hải cũng biến mất khôngbóng dáng. Trải qua mười năm tìm kiếm, hắn cũng đã buông hi vọng vợ con cònsống trên đời, tuyệt vọng cho rằng bọn họ ngay từ lúc đó đã bị đôc thủ. Vậy màcó lẽ ông trời thương hại hắn, hai tháng trước Điền Mật đến công ty thương mạicủa hắn chấp nhận làm trợ lý thư kí. Mặc dù hắn xuất thân từ xã hội đen nhưnghắn cũng hiểu lăn lộn bang phái không phải là kế hoạch lâu dài, cho nên hắn mởmột công ty thương mại, còn kinh doanh có tiếng.
Có lẽ hắn tìm vợ con làm cảm động đến ông trời, mới cho hắn gặp được Điền Mật,sau một phen kiểm chứng, xác định cô chính là con gái hắn tìm kiếm nhiều nămDiệp Mật.
Vậy mà Điền mật cũng không chấp nhận người cha như hắn này, cũng không nguyện ýquay về cội nguồn. Mà hết thảy Diệp Lăng Thiên cũng có thể tha thứ.
Mười năm trước Điền Mật mới mười tuổi bị Diệp Lăng Thiên bỏ rơi, cô cùng mẹ chỉcó thể đi theo Điền Đại Hải, lúc ấy cũng chỉ là một tên côn đồ, trải qua kinhhãi khiếp sợ, không có chỗ cố định cuộc sống. Không chỉ thế, hai mẹ con cô cònphải tránh né cừu nhân của Diệp Lăng Thiên đuổi giết, còn phải lo lắng đề phòngsau khi Điền Đại Hải chết, còn phải trải qua thật lâu mới kết thúc. Lúc này mẹĐiền Mật bởi vì ung thư gan mà qua đời, bỏ lại Điền Mật cô đơn một mình, cuộcsống lưu lạc qua mấy tháng. Cũng may mẹ của Điền Đại Hải biết Điền Mật gặp phảibất hạnh, hết sức thông cảm thu nhận Điền Mật không nơi nương tựa. Một người làmẹ già mất đi con trai, một người là đứa trẻ mồ côi mất mẹ, dưới tình huống nhưthế, Điền Mật có tình cảm rất sâu đậm đối với mẹ Điền Đại Hải. Từ đó về sauĐiền Mật liền hết sức chán ghét hắc đạo, càng thêm không thể tha thứ cho ngườicha lúc trước chỉ biết nói đến nghĩa khí mà không lo cho gia đình. Nếu nhưkhông phải mẹ của Điền Đại Hải vì ung thư gan mà nằm viện, cần gấp một số tiềnlớn như vậy, Điền Mật tuyệt không đáp ứng điều kiện lưu lại của Diệp LăngThiên. Ngay cả khi làm việc bên cạnh Diệp Lăng Thiên Điền Mật cũng không biểuhiện bất kỳ tình cảm cha con nào.
“Diệp tiên sinh, tôi nghĩ nếu đối phương chẳng qua là vui đùa một chút, khôngchịu trách nhiệm cũng là chuyện nằm trong dự đoán, không phải sao?”
“Nói như thế không sai, nhưng chẳng lẽ để cho em gái con chịu thiệt sao?”
“Chị, chị phải giúp em” Diệp Phân bộ dạng đáng thương khẩn cầu cô. Diệp Phânhiểu người chị gái cùng cha khác mẹ là người bình tĩnh dũng cảm, không giống cônhát gan phiền phức, còn ngu xuẩn gây ra đại họa, khiến cho Diệp Lăng Thiênkhông vui. Từ nhỏ cô đã bị người ta nói là không giống con gái ruột của DiệpLăng Thiên, bởi vì Diệp Lăng Thiên không phải người đàn ông nhát gan sợ phiềnphức, có lẽ là nguyên nhân hắn bị thua thiệt, khiến tính cách của hắn dũng cảmtỉnh táo. Ngược lại Điền Mật có được tính cách cùng khí phách của hắn.
Điền Mật không có mở miệng, cô lẳng lặng nhìn Diệp Phân ôn nhu động lòng người.Nhìn Diệp Phân sợ đến mức giống như con chuột nhỏ sợ hãi, cô không nhịn đượclòng thương tiếc. Dù sao Diệp Phân cũng là em gái của cô, cô tương đối coitrọng loại tình cảm ruột thịt trân quý.
“Giúp? Muốn chị giúp em như thế nào a? Người ta cũng không cưới. Chị xem vẫn làđem đứa con hoang này bỏ đi, chị cũng không muốn giúp nuôi con kẻ thù củamình!”
Nghe vậy Diệp Phân không nhịn được nước mắt thương tâm rơi xuống rào rào.
“Khóc! Mày chỉ biết khóc. Sớm biết như thế, cần gì ban đầu bố phải tìm NhiếpQuân Ngạo đàm phán, bởi vì từ đầu tới đuôi đều là chúng ta thua thiệt.” Tên bạoquân đó nhất định sẽ thừa dịp lừa gạt Diệp môn xã một khoản.
Điền Mật không nói gì nhìn hai người, lão chính là giận đến mặt phát đen, quyếttâm không muốn thay con gái đi đàm phán, vì sĩ diện không biết bao nhiêu giátrị, mà tên tiểu nhân gây họa đầy trời, không có lấy nửa biện pháp, chẳng qualà không ngừng khóc thút thít.
“Tao không biết! Ngay ngày mai mày đi phá thai cho tao”
Điền Mật có một luồng rất muốn tông cửa ra ngoài đường, bây giờ cô không muốndính vào cuộc tranh cãi bên trong gia đình này.
“Chị, em không muốn phá thai, em muốn giữ đứa bé này.” Diệp Phân mặc dù nhátgan sợ phiền phức, nhưng là bản năng làm mẹ khiến cô lấy hết dũng khí hướngĐiền Mật cầu cứu. Cô biết chỉ cần Điền Mật cầu xin, Diệp Lăng Thiên nhất địnhsẽ không làm khó cô, cũng nhất định để cho cô đem đứa trẻ trong bụng lưu lại.
“Nhưng mà Phân Phân, Diệp tiên sinh nói cũng không sai, nếu đối phương muốnchịu trách nhiệm, kia đứa nhỏ coi như giữ lại, tương lai mẹ hai người cũng sẽkhông hạnh phúc.” Điền Mật suy xét nói.
“Nhìn một chút những lý do rõ ràng của chị gái con, con học nhiều một chút.”Diệp Lăng Thiên chung quy cho rằng hết thảy theo lời Điền Mật tất cả đều đúng.Nhưng mà Điền Mật cũng không vui đối với việc hắn cố tình lấy lòng, ngược lạicòn cảm thấy nặng trĩu gánh nặng. Điền Mật ném cho Diệp Lăng Thiên một cái xemthường. Diệp tiên sinh muốn bức tử Phân Phân mới cao hứng sao?
“Đứa bé này dù sao cũng là cháu ngoại của ông, ông làm ông ngoại thật sự nhẫntâm bóp chết sinh mệnh đứa trẻ sao?” Điền Mật lẳng lặng nhìn Diệp Lăng Thiên,trong giọng nói bình thản mang theo uy hiếp làm người ta không được tự nhiên.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt một chút mới ấp úng giải thích: “Bố... bố cũng khôngđành lòng như vậy, nhưng vừa nghĩ tới muốn bố đi đối mặt với tên tiểu tử NhiếpQuân Ngạo cao ngạo đó, bố liền…” Mặt không hạ xuống được. Điền Mật trong lònggiúp hắn bổ sung môt câu.
“Cuộc đàm phán này ông không cần đi.” Điền Mật nhàn nhạt nói.
“Bố không đi. Vậy cử người nào đi” Điền Mật nắm thật chặt tay Diệp Phân, khíchlệ dũng khí của cô, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên. “Tôi đi”.