Trong phòng ăn… bà Lý có chút khó hiểu nhìn người một nhà đang bị không khí lạnh lẽo bao phủ… không biết giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Phượng Vũ Mặc ngồi trên nệm êm, vừa ăn bữa sáng vừa liếc trộm cặp sinh đôi âm trầm cùng Long Tịch Bảo ở đối diện … xem ra tối ngày hôm qua không chỉ mình mình rơi vào khổ sở a… chẳng lẽ Bảo Bảo cũng bị đánh?
"Bảo Bảo, mắt con sao lại hồng như vậy a." Phượng Vũ Mặc nhẹ giọng hỏi.
Long Tịch Bảo sửng sốt một chút, kéo ra một nụ cười miễn cưỡng: "Con ngày hôm qua chơi suốt đêm, cho nên mắt có hơi hồng, không có chuyện gì đâu mẹ Vũ."
"Chơi suốt đêm? !" Phượng Vũ Mặc nhìn cặp sinh đôi khuôn mặt không có biểu tình gì… chẳng lẽ là cãi nhau? Nếu không bọn họ làm sao lại để cho tiểu gia hỏa một mình ngồi một cái ghế… bình thường không phải đều phải ôm ở trên đùi mới ăn được cơm sao…
"Dạ, lát ăn xong con sẽ đi ngủ bù." Long Tịch Bảo gật đầu một cái, cầm ly sữa tươi trên bàn lên uống một hớp.
"Bảo Bảo… con không sao chứ… đó là sữa tươi…" Phượng Vũ Mặc kỳ quái kêu ra tiếng, con bé sao vậy… cư nhiên chủ động uống sữa tươi, uống lộn thuốc à?
Long Tịch Bảo sững sờ, nhìn ly thủy tinh trong tay, chớp chớp đôi mắt to hồng hồng, để cái ly trở về chỗ cũ, có chút bối rối nhìn Phượng Vũ Mặc.
Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, nhìn hai đứa con trai đang buồn bực không lên tiếng của mình, cùng hành động quái dị của ‘nàng dâu’, trong lòng hiểu rõ…
Đúng lúc này, điện thoại của Long Tịch Bảo vang lên…
Nhưng người nào đó ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục ăn bữa sáng của mình… Người đang ở đây, nhưng hồn không có ở đây…
"Bảo Bảo… Điện thoại di động reo kìa." Phượng Vũ Mặc tốt bụng nhắc nhở.
Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ mình, sửng sốt một chút, nói: "A, thật xin lỗi..." Sau đó cầm điện thoại di động lên, bấm nút nghe.
"Alo..."
"Bảo Nhi, em dậy rồi sao?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm từ tính của Doãn Thiên.
"Anh Thiên?" Long Tịch Bảo theo bản năng nói ra miệng.
Nghe vậy, cặp sinh đôi cùng Long Phi Tịch rõ ràng dừng lại một chút… Doãn Thiên…
"Ừ, là anh, có phải là quá sớm hay không, đánh thức em sao?" Doãn Thiên khẽ cười nói.
"Không có, em đã dậy rồi." Long Tịch Bảo nhìn khuôn mặt của cặp sinh đôi không có biểu tình gì, đứng dậy muốn trở về phòng…
"Bảo Bảo, ngồi xuống, ăn bữa sáng trước đã." Long Phi Tịch lên tiếng.
Long Tịch Bảo nhìn Long Phi Tịch một chút, hướng về phía điện thoại di động nhỏ giọng nói: "Anh Thiên, cha em bảo em ăn bữa sáng trước, tối nay em gọi cho anh có được không?"
"Dạ, đã biết." Long Tịch Bảo khẽ cười gật đầu một cái.
"Đi đi, anh chờ điện thoại của em."
"Dạ, vậy bái bai nha"
"Bái bai."
Sau khi cúp điện thoại, Long Tịch Bảo ngồi ở trên ghế, mất hồn mất vía ăn bữa sáng, từ đầu tới cuối, không nói chuyện nữa. Chính xác mà nói, tất cả mọi người trong phòng ăn, không ai nói một câu, không khí trầm mặc có chút đáng sợ…
"Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn." Không biết đã qua bao lâu, Long Tịch Bảo lên tiếng.
"Bảo Bảo… nhanh đi ngủ đi, mắt con rất đỏ đây nè." Phượng Vũ Mặc đau lòng nói.
"Dạ, vậy con đi đây, mẹ Vũ, mọi người từ từ ăn." Long Tịch Bảo đứng dậy, đi trở về phòng.
Đợi sau khi bóng dáng của cô biến mất khỏi phòng ăn, Phượng Vũ Mặc không nhịn được... "Các con sao lại thế này, nhìn xem làm Bảo Bảo thành như vậy, mắt kia rõ ràng chính là khóc sưng lên, không phải chỉ là theo dõi các con lần đầu sao, có cần phải như vậy không, các con về sau thích đi đâu thì đi, ai mà thèm đi theo phía sau các con chứ..."
"Mặc nhi, em im miệng." Long Phi Tịch lạnh giọng nói.
"Được! Tôi câm miệng, các người cứ nháo đi, một ngày nào đó, Bảo Bảo sẽ rời khỏi mấy người, đi tìm càng hay!" Phượng Vũ Mặc tức giận buông dao nĩa trong tay ra, tức giận đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
"Ngồi xuống, ai cho phép em không có quy củ như vậy." Long Phi Tịch nhìn bữa sáng trong chén của vợ ăn chưa được một phần ba, không vui nói.
"Tôi chính là không có quy củ, anh nếu như khó chịu thì đánh tôi một trận đi, đánh chết tôi, anh cũng có thể đi cưới một người vợ có quy củ về, nếu anh thật sự không ưa tôi, không sao, đuổi tôi đi, tôi có thể trở về chỗ của cha tôi." Phượng Vũ Mặc có chút nghẹn ngào nói, nói xong cũng không quay đầu lại liền xông về phòng.
Long Phi Tịch tức giận đập nát bộ đồ ăn trên bàn, đứng dậy đuổi theo.
Cặp sinh đôi nhức đầu day mi tâm, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của Phượng Vũ Mặc… (Được! Tôi câm miệng, các người cứ nháo đi, một ngày nào đó, Bảo Bảo sẽ rời khỏi mấy người, đi tìm càng hay!).
Bà Lý lặng yên không lên tiếng nhìn một màn này, thở dài… Long gia sắp động đất rồi. . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]