"Thật sao? Xem ra các con dạy Bảo Bảo khá thông minh a." Nam Cung Viễn sau khi nghe cặp sinh đôi tự thuật, khẽ cười uống một hớp trà.
"Ba vợ, con biết yêu cầu của con có lẽ rất quá đáng, nhưng…." Long Tịch Hiên suy nghĩ một chút, nhẹ giọng mở miệng nói.
"Con muốn ta từ bỏ việc nhận lại Bảo Bảo sao?" Nam Cung Viễn khẽ cười để ly trà bằng tử sa xuống, lẳng lặng nhìn anh.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, miệng đồng thanh nói: "Vâng"
"Được, ta đồng ý." Nam Cung Viễn gật đầu cười, vẫn mỉm cười nhìn bọn họ.
Cặp sinh đôi có chút kinh ngạc nhìn ông, không biết nên phản ứng thế nào…
"Ha ha, rất kinh ngạc phải không? Dù sao cũng không có người cha nào nguyện ý từ bỏ cơ hội được nhận lại đứa con gái đã bị lạc mất nhiều năm." Nam Cung Viễn vẫn nhẹ nhàng nói, đối với người nhà, ông luôn luôn dịu dàng thân thiết như vậy.
Cặp sinh đôi gật đầu nhìn ông.
"Bởi vì hiện giờ Bảo Bảo sống rất tốt, Phi Tịch và Vũ Mặc yêu thương cưng chiều con bé, hai con lại yêu Bảo Bảo như mạng, bây giờ lại thêm ta cùng Trúc nhi hai người ‘cha nuôi’ ‘mẹ nuôi’, có thể sống không buồn không lo, nhận được ngàn vạn yêu thương từ chúng ta. Nếu như nói muốn nhận lại Bảo Bảo, thì nhất định phải nói cho con bé biết đoạn ‘quá khứ’ bóng tối kia, như vậy ta tình nguyện không phá hỏng sự đơn thuần của con bé, không để cho con bé biết kiếp trước... những người nó thích nhất, toàn bộ đều vì nó mà chết. Huống chi, như bây giờ cũng rất tốt, chỉ cần Bảo Bảo sống vui vẻ, cũng không có gì là không thể buông tha." Nam Cung Viễn khẽ cười nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói.
Hai anh em kia nhìn ông, không lên tiếng…
"Nhưng nếu như có một ngày, hai người phụ bạc Bảo Bảo, như vậy ta vẫn là câu nói kia, ta sẽ không chút do dự mang Bảo Bảo rời khỏi hai đứa, cả đời này, hai đứa cũng đừng nghĩ gặp lại con bé lần nữa, đây là quyền lợi của ta với tư cách là cha của con bé." Nam Cung Viễn ưu nhã rót cho mình một tách trà mới, nhấp một ngụm nước, giọng nói có chút lạnh băng.
"Ba vợ, chúng con cũng đã nói, chúng con sẽ không cho người cơ hội này." Long Tịch Bác kiên định nói.
"Ừ, vậy ta cùng Trúc nhi nửa đêm hôm nay sẽ đáp máy bay về Las Vegas, hai đứa đừng nói cho Bảo Bảo biết." Nam Cung Viễn hài lòng gật đầu, lại nhấp một ngụm trà.
"Nửa đêm hôm nay? !" Cặp sinh đôi có chút kinh ngạc…
"Đúng vậy." Nam Cung Viễn khẽ cười.
"Sao hai người không ở thêm mấy ngày nữa?" Long Tịch Hiên không hiểu hỏi.
"Ta đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, sòng bạc lộn xộn, dưới tay ta còn có nhiều người phải ăn cơm, ta phải trở về chủ trì đại cục, ai bảo ta không có số mệnh tốt như Phi Tịch chứ, có hai đứa con trai như hai đứa giúp một tay…. Nhớ có thời gian rảnh thì đưa Bảo Bảo tới thăm chúng ta, ha ha, cứ như vậy đi, chúng ta đi thôi." Nam Cung Viễn để ly trà tử sa xuống, đứng dậy.
"Nhưng cha cứ đi như vậy, ngày mai Tịch Nhi thức dậy không nhìn thấy hai người sẽ làm ầm ĩ chết mất đó." Long Tịch Bác đứng dậy, vẻ mặt rất là khổ não….
"Ha ha, không sao, dù sao hai con cũng quen rồi mà." Nam Cung Viễn bỏ lại một câu rất không có trách nhiệm, đi thẳng ra ngoài. Ông chính là sợ cô náo loạn, mới đặc biệt bảo thủ hạ tối nay tới đón mình, vấn đề còn lại dĩ nhiên không nằm trong phạm vi lo lắng của ông rồi.
Cặp sinh đôi nhìn bóng lưng của ông, không hẹn mà cùng giật giật khóe miệng hai cái....
----- ta là đường phân cách tuyến không chịu trách nhiệm -----
"Ba Viễn với mẹ Trúc đâu rồi? Bọn họ sao không xuống ăn sáng?" Long Tịch Bảo có chút nghi ngờ hỏi.
"Bọn họ tối hôm qua trở về Las Vegas rồi." Long Tịch Bác uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói, chờ động đất mạnh cấp tám.
Một phút trôi qua… Hai phút đã qua… Ba phút đã qua... Ah… Cô ấy không làm loạn sao? Tất cả mọi người có chút kỳ quái nhìn khuôn mặt nhỏ bé dường như vô cùng bình tĩnh của cô.
Đột nhiên… "Hu..hu…, mọi người đều biết rồi, tại sao không nói cho em biết, hu..hu…, các anh xấu…hu..hu..." Người nào đó bắt đầu khóc lớn, nước mắt nhanh chóng chảy xuống trên mặt …
"Bảo Bảo, cục cưng của mẹ, không khóc a, bọn họ phải đi về có việc, rảnh rỗi sẽ lại tới thăm con." Phượng Vũ Mặc Tâm yêu thương dỗ cô.
"Con… hu..hu… con còn chưa tạm biệt bọn họ đâu, mọi người xấu… hu hu..." Long Tịch Bảo né tránh bàn tay của Long Tịch Bác đưa về phía tay của mình, nắm tay nhỏ bé còn đánh vào bả vai của Long Tịch Hiên.
"Đừng khóc, Bảo Bảo." Long Phi Tịch thản nhiên nói, cũng có chút không nỡ.
"Hu...hu…, người ta không ăn đâu, mọi người từ từ ăn…" Long Tịch Bảo khóc nhảy xuống khỏi đùi của Long Tịch Hiên, liền muốn đi về phòng mình, cô phải về phòng khóc một trận cho đã.
Long Tịch Hiên kéo tay của cô, dịu dàng dụ dỗ : "Bảo Bảo ngoan, không thể như vậy, nếu em nhớ bọn họ, chờ anh với Bác có thời gian, tụi anh liền dẫn em đi tới chỗ của bọn họ chơi, được không?"
"Hu..hu… em không muốn ăn, em muốn trở về phòng." Long Tịch Bảo rút tay của mình về, liền muốn đi.
"Ngồi xuống!" Long Tịch Bác mày kiếm nhíu lại, quát lạnh một tiếng.
Long Tịch Bảo sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Anh nói ngồi xuống, không nghe thấy sao?" Long Tịch Bác không vui nhìn cô, lớn như vậy còn không hiểu chuyện…
"Bác...." Phượng Vũ Mặc đau lòng muốn nói gì, lại bị Long Phi Tịch ngăn lại, tiểu nha đầu vẫn là phải có người trị con bé, không thể quá tùy hứng như vậy.
Long Tịch Bảo nước mắt lưng tròng nhìn anh một chút, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
"Bác Nam Cung phải bận rộn công việc của bác ấy, không thể luôn đi chơi với em được, không phải đã nói rảnh rỗi sẽ tới thăm em, hoặc là tụi anh có thời gian liền dẫn em đi thăm họ ư, còn khóc cái gì, làm loạn cái gì, vẫn coi mình như đứa bé sao?" Long Tịch Bác nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu có chút trầm thấp.
"Vậy các anh cũng phải nói cho em biết nha, ít nhất cũng để em nói tạm biệt bọn họ chứ…." Long Tịch Bảo có chút sợ sệt nhỏ giọng meo meo.
"Để em đi tạm biệt bọn họ, em lại muốn khóc, bọn họ chính là không muốn nhìn thấy em khóc mới bảo mọi người không cần nói cho em biết, cũng không phải là không thể gặp mặt nữa, Long gia nhiều máy bay tư nhân như vậy, em muốn đi lúc nào cũng có thể, khóc cái gì? Ăn cơm!" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, đặt bữa ăn sáng xuống trước mặt cô.
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, hít mũi một cái, ngoan ngoãn bắt đầu ăn sáng… Chỉ là nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, giống như bị tủi thân gì đó, muốn khóc lại không dám khóc thành tiếng.
"Được rồi Bảo Bảo, đừng khóc nữa." Long Tịch Hiên cầm khăn giấy lên, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
Long Tịch Bảo đáng thương tội nghiệp nhìn Long Tịch Bác một cái, đôi môi đỏ mọng mím lại.
Long Tịch Bác nhìn dáng vẻ uất ức của cô, bế cô lên trên đùi, bắt đầu đút cho cô ăn bữa sáng.
Long Tịch Bảo ngoan ngoãn ăn thức ăn anh đút cho mình, dừng khóc.
"Bác thật hung dữ, giống như anh đó." Phượng Vũ Mặc nhìn bộ dáng đáng thương của Long Tịch Bảo, nhỏ giọng nói bên tai Long Phi Tịch .
"Uống cạn đi." Long Phi Tịch nhìn vợ yêu một chút, lấy ly sữa tươi trên bàn đặt vào tay bà.
Phượng Vũ Mặc cau chặt lông mày, bắt đầu từ từ uống… dùng khóe mắt nhìn Long Tịch Bảo cũng đang cau mày uống sữa tươi giống mình, không khỏi thở dài, aiz.... Bảo Bảo a, kiếp sau đầu thai, ngàn vạn lần đừng yêu loại đàn ông vừa bá đạo lại ‘hung dữ’ thế này.
----- ta là đường phân cách tuyến đáng thương tội nghiệp -----
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]