Chương trước
Chương sau
Las Vegas, kinh đô giải trí thế giới (The Entertainment Capital of the World),thành phố tội ác (Sin City),ngoại ra có "Thế giới bài bạc" cùng "Sắc tình Thiên đường" nhã hào bên ngoài, nơi này còn là một “thành phố tự sát” cũng là thiên đường kết hôn cùng ly hôn. Las Vegas kết hôn chỉ cần 15p, ly hôn lại chỉ cần 5p…Nơi này có quá nhiều hấp dẫn, xúc xác, rượu ngon, tiền mặt, gái…giống như trêu chọc người mới yếu ớt thần kinh, nhưng cũng lại làm người ta mê muội trong đó… (hz, edit khúc này nhức đầu quá. nói chung là đang tả thực LasVegas)

“Bảo Bảo…”Viên Cổn Cổn nhỏ giọng kêu…nơi này mặc dù cảnh đêm rất đẹp nhưng mà ánh mắt của những người đi đường thật sự rất đáng sợ…

“Cổn Cổn đừng sợ, bọn họ nhìn em chứng tỏ em có sức quyến rũ, yên tâm đi, nếu bọn họ dám đến đây đụng em, ta liền đánh cho chúng về nhà bú sữa mẹ” Long Tịch Bảo nắm bàn tay mập mạp nhỏ bé của Viên Cổn Cổn, khẽ cười an ủi.

“Bảo Bảo, chúng ta đi đâu…” Viên Cổn Cổn bất an hỏi.

“Ngu ngốc, tới nơi này nếu không đến song bạc thì đi đâu chứ” Long Tịch Bảo không quay đầu lại nói.

“A…nhưng chúng ta đi song bạc là để đánh bài sao?” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi.

“Cổn Cổn, có lúc ta rất nghi ngờ em là dùng nói nào để suy nghĩ, là dùng phổi sao? Hay là dùng mông…? Tại sao nói ra đều là lời nói nhảm! Đi song bạc không đánh bạc không lẽ muốn giúp người khác kiếm tiền sao?” Long Tịch Bảo không chịu được nắm tóc mình…

“Không được nha…Bảo Bảo, bị Triệt biết anh ấy sẽ đánh chết em” Viên Cổn Cổn lớn tiếng nói.

“Tin tưỡng ta, hắn dù có tự đánh chết mình cũng không nỡ đánh chết em, đừng sợ” Long Tịch Bảo ngoảnh mặt làm ngơ kéo tay tiểu cơm nắm tiếp tục đi tới…

Viên Cổn Cổn tâm thần bất định bất an đi sau lưng Long Tịch Bảo, bị cô dắt đi vảo bên trong sòng bạc.

Bên trong song bạc…

Viên Cổn Cổn nhìn nhiều loại người chạy tới chạy luôi ở nơi hào hoa này, liền sợ nắm chặt tay Long Tịch Bảo, không dám lên tiếng. Long Tịch Bảo hưng phấn giống như vừa phát hiện ta một thế giới mới, nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng đi tới trước một bàn, này là chơi đánh cuộc đơn, chỉ cần cầm xúc xắc lên, đánh cuộc xem là chẵn hay lẻ.

Long Tịch Bảo cười đến ngọt ngào lấy ra một xấp đôla đặt ở song phía trên, sau đó chờ kết quả.

“20, chẵn” Phục vụ tóc vàng mắt xanh đẹp trai hét lên.

“Yes! Chúng ta thắng tiền rồi Cổn Cổn” Long Tịch Bảo vui vẻ ôm Viên Cổn Cổn, chình mình lần đầu đánh bạc đã thắng lợi, thật là cảm thấy vui vẻ không thôi.

Những người bên cạnh trừ kinh ngạc một Long Tịch Bảo xinh đẹp mỹ lệ cùng Viên Cổn Cổn đáng yêu thì bọn họ càng bị hấp dẫn bởi sự ‘ra tay xa xỉ’ của hai người.

Long Tịch Bảo làm như không nhìn thấy những ánh nhìn ao ước đó, đem tất cả tiền thắng được đặt ở cửa đơn phía trên, khẩn trương đợi kết quả.

Phục vụ tóc vàng mắt xanh đẹp trai không khỏi nhìn đến hai nữ nhân đặc biệt trước mặt, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Một lúc sau… “15, lẻ”

Long Tịch Bảo hưng phấn kêu to “Lại thắng, Cổn Cổn, em nói có phải ta có tài năng đánh bạc thiên phú hay không”.

Viên Cổn Cổn nhìn cô vui vẻ gật đầu một cái.

Sau đó, Long Tịch Bảo liền trăm trận trăm thắng, những người bên cạnh cũng theo nàng đặt cược ngày càng nhiều…người xem cũng càng ngày một đông…đột nhiên “Oh, shit”, một câu nói tục từ một người bên ngoài nói ra…

"You want to steal my mon¬ey?" (Ngươi muốn ăn trộm tiền của ta?) Long tịch bảo nắm một cánh tay tráng kiện, lạnh giọng hỏi.

"Fuck you,Bitch!" Ngoài nghề không đem một nàng để ở trong mắt, nhục mạ đến.

"Say again?" Long tịch bảo khẽ nheo lại mắt đẹp, dám mắng người…

"Fuck you,Bitch! so?" Ngoài nghề không biết sống chết lập lại một lần nữa.

Long tịch bảo đột nhiên để lộ ra một nụ cười mê người, tay nhè nhẹ vừa động chỉ nghe ‘ xoạch ’ một tiếng, ngoài nghề liền kêu lên thảm thiết như heo bị làm thịt…

Viên Cổn Cổn sợ hãi nắm chặt tay Long Tịch Bảo, run run nói “Bảo Bảo, thôi đi, dù sao chúng ta cũng không có tổn thất cái gì, chúng ta đi thôi…em thật sự rất sợ…”.

Long Tịch Bảo buông tên nam nhân đã bị cô bẻ gãy cổ tay, tiện tay đẩy hắn ngã xuống đất, nhẹ nhàng sờ đầu Viên Cổn Cổn, ôn nhu nói “Đừng sợ đừng sợ, ai kêu miệng hắn thúi như vậy. Cổn Cổn phải nhớ, người không phạm mình, mình không phạm người khác, nếu là người khác phạm ta, ha ha…”

“Nói xong, Long Tịc Bảo lộ ra nụ cười quỷ dị làm Viên Cổn Cổn không khỏi run lên một cái…

Long Tịch Bảo đi đến trước mặt tên nam nhân…khẽ cười đạp lên vết thương của hắn…không có dự tính bỏ qua cho hắn.

“Vị Tiểu thư này, ông chủ chúng tôi muốn mời cô uống trà, có thể nể mặt không?” Một người đàn ông tay trang màu đen dùng những lời lẽ lễ phép noi.

Long Tịch Bảo ngẩng đầu…ơ, sao nhiều hộ vệ nhue vậy…là muốn hù dọa ai đây…rồi cười lạnh “Nếu ta không nể mặt thì sao?”

Long tịch bảo ngẩng đầu nhìn, ơ a •• nhiều như vậy hộ vệ •• là muốn hù dọa người nào a •••

“Ông chủ ta không có ác ý, chỉ muốn mời cô uống trà mà thôi, nếu như cô không nể mặt, đừng trách chúng tôi mạnh tay” Nam nhân mặt không thay đổi nói đến.

Long Tịch Bảo nhíu mày một cái…không nói một câu nhìn nam nhân trước mặt.

Viên Cổn Cổn kéo kéo y phục của cô, meo meo gọi “ Bảo Bảo, thôi đi, chúng ta đừng làm khó dễ người khác nữa”.

Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, nhấc chân ra khỏi người ngoài nghề, nhìn hắn thống khổ, lạnh lùng nói "Next time,clean your mouth be¬fore you get out the door." (Lần tới, nhớ xúc miệng trước khi ra khỏi cửa)

Nói xong cô liền dắt Viên Cổn Cổn đi theo sau lưng đám hộ vệ đi uống trà. Hừ..tên nhóc, dám trộm đồ trên người cô nãi nãi ta, lúc ta trộm đồ chỉ sợ ngươi còn chưa có ra đời đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.