Buổi tối vừa đến 6 giờ, Long Tịch Bảo cầm trong tây một cái hộp tinh xảo, ấn chuông cửa nhà Doãn Thiên Tứ.
Cũng như lần trước, cô chỉ nhấn chuông một lần cửa liền mở, nhanh như vậy khiến cô hoài nghi có phải anh ngồi ở cửa sẵn đợi cô hay không.
“Bảo Nhi”. Doãn Thiên Tứ vừa mở cửa ra, liền tham lam ngắm người trước mắt, cô lại đẹp hơn rồi, không biết tại sao, trong đầu anh đều chỉ nghĩ đến cô…anh thật sự rất muốn ngắm thật kỹ cô.
“Sinh nhật vui vẻ anh Thiên”. Long Tịch Bảo cười ngọt ngào, hươ hươ hộp quà tinh xảo trong tay trước mặt anh.
Doãn Thiên Tứ nhận lấy cái hộp, cười khẽ, khẽ hôn một cái lên trán cô, sau đó nắm tay dắt cô vào phòng ăn.
Long Tịch Bảo kinh ngạc nhìn Doãn Thiên Tứ, động tác này quá mức thân mật… anh Thiên rốt cuộc đang nghĩ gì…
Doãn Thiên Tứ kéo ghế cho cô ngồi, để hộp quà lên bàn, khẽ cười hỏi “Em tặng gì cho anh đây?”. Long Tịch Bảo đang chăm chú nhìn một bàn “bữa tiệc Mãn Hán” thơm ngon nên không để ý đến anh.
Doãn Thiên Tứ thưởng cho cô một cái cốc đầu, rốt cuộc cũng kéo về sự chú ý của cô, “Anh hỏi em tặng gì cho anh?”.
Long Tịch Bảo uất ức đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của mình, meo meo trả lời “Là bánh ngọt em tự làm”.
“Em tự làm? Không phải em không được phép vào nhà bếp sao?”. Doãn Thiên Tứ nhẹ nhàng nói, tâm trạng nửa không vui nửa lại mừng thầm, không biết như thế nào, mỗi lần gặp cô anh liền thay đổi, rất là mâu thuẫn.
“Nhưng đây là sinh nhật anh mà, anh không thích à?” Long Tịch Bảo có chút thất vọng nói, cô còn vì anh bị hai anh em sinh đôi tức giận, thấy cô làm bánh ngọt cứ chất vấn cô có phải quên lời hứa của cô hay không, kết quả bị cô phản bác “Hai anh nói chỉ có thể nấu cơm cho 2 anh ăn, chứ không nói không thể làm bánh ngọt cho người khác”, bị cô chặn lời, bọn họ hờn dỗi bỏ ra ngoài.
“Thích, anh rất thích món quà này.” Doãn Thiên Tứ cười khẽ sờ đỉnh đầu cô.
“Anh cũng chưa mở ra làm sao biết có thích hay không, biết đâu em làm rất xấu thì sao?” Long Tịch Bảo nhăn nhăn mũi meo meo kêu.
“Chỉ cần là của em làm, dù có xấu anh cũng vẫn thích” Doãn Thiên Tứ dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
Ách…lời nói thật mập mờ… anh ấy sao vậy…
“Anh Thiên, em đói bụng, đã được ăn chưa” Long Tịch Bảo meo meo nói.
“Ăn ăn ăn, trong đầu em trừ ăn ra còn gì nữa không?” Doãn Thiên Tứ ngồi xuống gắp miếng thịt vào chén cô.
“Còn có ngủ nha” Long Tịch Bảo không cần suy nghĩ tự động trả lời.
“Heo con”
“Cám ơn anh khen em, làm heo là mục tiêu sống của em nha, đúng rồi, em giống như lời anh đã nói… ăn ngon… Mục tiêu sống của em chính là tìm người yêu coi em như chú heo con mà nuôi dưỡng, mỗi ngày đều cho ăn đồ ăn heo, không đúng không đúng, là mỗi ngày cho em ăn ngon, giúp em làm ấm giường, sau đó cùng nhau sinh một đôi heo con, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống. Sau đó lại còn muốn “chủ nuôi” cùng nhau sống đến già, chết rồi chôn cùng chỗ, cuối cùng, 2 tụi em ở trên trời sẽ dõi theo heo con của tụi em, xem bọn họ vui vẻ sống mỗi ngày nha”. Long Tịch Bảo vừa ăn vừa phát biểu “cuộc sống lý tưởng của mình”.
Doãn Thiên Tứ khẽ cười thành tiếng, không biết tại sao, lý tưởng đó tuy ngây thơ, nhưng anh lại thật muốn tham dự vào trong đó, về phần diễn nhân vật gì…không bằng liền làm “chủ nuôi lý tưởng” đó, cũng thực rất tốt nha…
“Haha, ý tưởng rất hay, vậy em đã kím được “chủ nuôi” rồi sao?”
“Tìm được rồi” Long Tịch Bảo theo bản năng trả lời, còn thuận tay gắp một miếng đậu hũ Nhật bỏ vào miệng.
Ya… trời… ăn thật ngon nha.
Doãn Thiên Tứ nghe được đáp án ngoài dự liệu không khỏi sửng sốt, nụ cười trêu cứng lại, lạnh giọng hỏi “Là người nào?”.
Long Tịch Bảo cứng đờ, động tác nhai ngừng hẳn, không khí có chút lúng túng… Một lúc sau, người nào đó mới chậm rãi khôi phục động tác nhai của mình, hạ nhỏ giọng nói: “Ách…anh không cần phải biết”.
Doãn Thiên Tứ nhìn vẻ mặt chột dạ của cô liền đoán, nhất định là hai anh em sinh đôi…chắc chắn là bọn họ…
Cha của bọn họ đã hủy đi gia đình của anh, hủy đi tuổi thơ của anh, hiện giờ lại còn muốn phá hủy cả hạnh phúc duy nhất của anh luôn hay sao?
Đợi đã… hạnh phúc duy nhất?? Cô từ khi nào thì đã trở nên quan trọng như vậy, là hạnh phúc duy nhất cuả anh… Anh không phải chỉ là muốn cướp đi cô để bọn họ đau khổ đến không muốn sống thôi sao… nhưng tại sao…tại sao cô chỉ nhất mực yêu thương bọn ho, tại sao không yêu anh…
“Anh Thiên… Anh Thiên …” Long Tịch Bảo hươ hươ tay trước mặt Doãn Thiên Tứ, sao anh ấy lại tự dung ngồi ngây ra như vậy.
“Anh làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì sao?” Cô gắp vào chén anh một miếng tôm chiên.
“Không có gì, ăn cơm đi” Doãn Thiên Tứ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Long Tịch Bảo nhíu mày, nhẹ nhàng nói “Anh lại như vậy, không muốn cười thì cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân mình như vậy, em thật sự không muốn nhìn anh như vậy”.
Doãn Thiên Tứ gắp một miếng sườn xào chua ngọt nhét vào trong miệng nhỏ nanh của Long Tịch Bảo, nhẹ giọng nói “Mau ăn cơm đi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]