Chương trước
Chương sau
Sau khi cơm nước xong, Long Tịch Bảo được Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên dắt đi xem VCD, Long Tịch Hiên nhìn dáng vẻ cô ‘bước xa như bay’, nghi ngờ hỏi "Bảo Bảo, chân em không đau sao?" Long Tịch Bảo sửng sốt, dừng bước, thử động

Hai cái chân, phải ha, anh không nói cô cũng không phát hiện, chân của cô có lẽ đã không đau "Hình như vậy, chỉ có một chút tê tê thôi."

Long Tịch Bác toan tính hất cằm lên "Còn không mau cảm ơn anh."

"Cám ơn thiếu gia, tiểu nhân vô cùng cảm kích" Long Tịch Bảo cắn răng nghiến lợi nói, cô tình nguyện chân đau thêm mấy ngày, cũng không nguyện ý bị anh ‘tàn phá’ như vậy.

"Biểu tình này của em có ý gì?!" Long Tịch Bác gạt gạt mày kiếm, nhìn Long Tịch Bảo.

Long Tịch Bảo kéo tay của họ, đổi chủ đề "Đi mau đi mau, chúng ta đi xem Chú Oán."

Càng đi, Long Tịch Bác càng phát hiện có chút không đúng, hỏi "Phòng chiếu phim không ở đây, em dẫn bọn anh đi đâu?"

Long Tịch Bảo không quay trở lại, tiếp tục đi, "Em không có nói là đi xem ở phòng chiếu phim, chúng ta đến phòng của anh nhìn."

"Tại sao?" Long Tịch Bác không hiểu hỏi

"Anh ngơ vậy! Phòng chiếu phim lớn như thế, xem phim ma sợ lắm~" Long Tịch Bảo trở lại

Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, không cần suy nghĩ thưởng người kia một ‘nhất dương chỉ’

"A anh đánh em làm gì!" Long Tịch Bảo tức giận dừng bước lại, xoay người căm tức nhìn người nọ.

Long Tịch Bác ôm lấy cô, tiếp tục đi, không để ý tới cô.

"Anh Hiên, anh nhìn anh ấy kìa, đánh người lung tung." Long Tịch Bảo meo meo kêu

Long Tịch Hiên cười cười, ôn nhu nói đến "Ai bảo em nói anh ấy ngơ." Long Tịch Bảo ủy khuất quyệt cái miệng nhỏ nhắn.

Đến phòng, Long Tịch Bác thả Long Tịch Bảo trên giường lớn của mình, vừa nhìn Long Tịch Bảo không khách khí vứt dép ra, chui vào trong chăn mỏng màu đen, còn cứng rắn dẫn Long Tịch Hiên cũng chui vô chăn cùng với cô, chờ Long Tịch Bác đem CD bỏ vào đầu đĩa xong, cô lại kéo anh đến bên cạnh mình, để cho bọn họ một trái một phải bảo vệ cô, mình ở giữa hưởng thụ.

Xong xuôi, cô kéo kéo áo Long Tịch Hiên, meo meo gọi "Anh Hiên".

Long Tịch Hiên sờ sờ đầu cô, ôn nhu hỏi "Thế nào?"

Long Tịch Bảo đem hai cái móng vuốt cầm thành quả đấm nhỏ, chỉ chỉ miệng, mở hai con mắt to ngập nước, thâm tình nhìn chằm chằm anh.

Long Tịch Hiên nhìn bộ dạng đáng yêu kia, thở dài "Bảo Bảo, em mới vừa ăn cơm xong."

Long Tịch Bảo không nói lời nào, tiếp tục dùng ánh mắt khát vọng kích thích anh, đang lúc Long Tịch Hiên chuẩn bị đồng ý, Long Tịch Bác xoay thân thể nhỏ bé của cô, thản nhiên nói "Không cho phép ăn!"

Long Tịch Bảo suy sụp hạ cúi mặt, đáng thương nhìn anh, không nói lời nào.

"Hôm nay em ăn quá nhiều thứ, buổi trưa còn ăn mì ăn liền, không thể ăn nữa." Long Tịch Bác nhẹ nhàng nói.

Long Tịch Bảo đột nhiên lấy tay chống gò má của mình, meo meo gọi vào "Em thật hối hận, nếu không phải là cha mẹ em vứt bỏ em, em sẽ không gặp các anh, được các anh nhặt về nuôi trong nhà, các anh không thích em thì em bị đánh, nếu thích thì không bị đánh, nếu không phải là bị anh đánh, mặt em cũng không sưng to lên còn đau đến muốn chết, nếu các anh tới nhìn em em cũng không leo cửa sổ chạy trốn, nếu không phải là em leo cửa sổ chạy trốn thì em cũng sẽ không phát hiện ra em thật sự yêu mến các anh, nếu không phải là em phát hiện em thật sự yêu mến các anh thì em cũng sẽ không ở lại nơi này, nếu không phải là em ở lại nơi này em cũng sẽ không ăn được những món ngon, nếu không phải là "

"Ngừng! Em muốn ăn cái gì, anh đi lấy." Long Tịch Bác nhức đầu cắt đứt Long Tịch Bảo

Long Tịch Bảo nhất thời cười nở hoa "Cuối cùng cũng nói câu này, nếu không phải là các anh thương em như vậy, em cũng vậy sẽ không yêu mến bọn anh như vậy, Xong. Em muốn ăn khoai tây chiên, ăn kem, bánh quy sôcôla và kẹo sữa bò, uống nước chanh đá, tạm thời như vậy đã, cám ơn."

Long Tịch Bác sững sờ nhìn Long Tịch Bảo cười đến rực rỡ, còn không lấy lại tinh thần, Long Tịch Hiên liền cười lên, anh ôm lấy Long Tịch Bảo, hôn một cái lên môi cô, cảm khái đến "Em lại đánh bại được anh Bác rồi, càng ngày càng lợi hại."

Long Tịch Bảo vui vẻ, dương dương đắc ý nâng cao cằm nhỏ "Không có biện pháp, được sư phụ dạy bảo tốt, anh cũng đừng quá khen em, em sẽ kiêu ngạo".

Long Tịch Bác phản ứng kịp, tà khí nhìn người nào đó, kéo cô qua, chính là một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, cho đến khi người kia sắp hết không khí mới đẩy cô ra, Long Tịch Bảo đỏ mặt, đáng yêu từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí.

Long Tịch Bác nhìn đôi môi cô bị anh làm kiều diễm ướt át, nhếch miệng nhẹ nhàng nói "Em cứ tiếp tục kiêu ngạo, anh không xấu hổ đâu!"

Long Tịch Bảo thở hổn hển, nhỏ giọng nói "Kiêu ngạo là không đúng, từ nhỏ các anh đã dạy em phải biết khiêm tốn, em vẫn nhớ, làm người phải khiêm tốn "

Long Tịch Bác thoả mãn gật gật đầu "Rất tốt, em rất được, anh rất vui mừng."

"Phải phải " Long Tịch Bảo luôn miệng phụ họa.

Long Tịch Bác cười cười quay đầu ưu nhã cầm điện thoại đầu giường lên, gọi người đem đồ ăn đến, Long Tịch Bảo thấy anh vừa quay đầu, lập tức đáng thương cầm áo Long Tịch Hiên, sử dụng ánh mắt nói cho anh biết, anh xem, anh ấy lại khi dễ em, còn uy hiếp em.

Long Tịch Hiên cũng cho cô một ánh mắt: không bằng người thì không trách được người khác, khiến Long Tịch Bảo giận vỗ nhẹ lồng ngực khêu gợi của anh.

Long Tịch Hiên khẽ cười kéo cô qua, cũng cho cô một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, nhưng mà, so với Long Tịch Bác thì dịu dàng hơn nhiều, triền miên hơn nhiều.

Hôn kết thúc, Long Tịch Bảo tê liệt tựa vào trong ngực Long Tịch Hiên, nghĩ thầm, cô nương ta lại bị cưỡng hôn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.