Chương trước
Chương sau
Tạm biệt Doãn Thiên và Âu Dương Tuyết, Long Tịch Bảo vui vẻ mang theo túi đựng socola đi đến tập đoàn Long Vũ.

Hôm nay tâm tình thật tốt, chẳng những giải quyết gọn nhẹ tình cảm của Tuyết Tuyết mà còn quen được Doãn Thiên.

Thật ra thì cô cũng không biết vì sao mình muốn làm quen anh, chỉ biết là lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của anh thì thương hại, ánh mắt của anh đẹp thì đẹp thật nhưng lại chứa quá nhiều bí mật, giống như cô đơn, giống như giãy giụa, vừa giống như bi thương, người như vậy thật tội nghiệp.

Một người như vậy, không biết từ đâu đến làm cho cô cảm thấy đau lòng, muốn cho anh ấm áp, muốn nhìn anh có nụ cười phát ra từ nội tâm, đó nhất định là trên thế giới đẹp nhất trong nháy mắt rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại đã đến 【 Long Vũ 】, Long Tịch Bảo lấy điện thoại di động ấn một dãy số quen thuộc.

Sau đó không lâu ( Alo, Bảo Bảo à, sao vậy) giọng nói Long Tịch Hiên ôn nhu từ trong điện thoại truyền ra.

( Anh Hiên, em đang ở dưới lầu, các anh mau đến đón em lên đi, người ta mang theo đồ ngon cho các anh đấy ) Long Tịch Bảo làm nũng meo meo kêu lên.

(ở lầu dưới ư? Đừng chạy lung tung, anh xuống đón em đây!)

Long Tịch Hiên vội vàng cúp điện thoại, vọt xuống lầu dưới, vừa tới lầu dưới đã nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như thiên sứ nhìn hắn cười ngọt ngào, thở dài! đi tới trước mặt cô, cầm lấy tay nhỏ bé: “Ơ, em không phải là đang đi học ư? Sao lại tới đây, Còn nữa…, muốn tới tại sao không gọi Vương Phong đi đón em, lỡ đi lạc thì sao, không nghe lời.” Long Tịch Hiên đưa tay sờ sờ mũi cô mà trách cứ.

“Người ta muốn thấy anh Hiên mà, Còn nữa…, người ta không phải là con nít nữa rồi nha, làm sao đi lạc được, anh Hiên luôn coi người ta như con nít ý.” Long Tịch Bảo đôi môi đỏ mọng, bất mãn kháng nghị

“Được rồi, Bảo Bảo của chúng ta là con nít lớn, ha ha, đi thôi, anh Bác còn ở trên lầu chờ em đấy.” Long Tịch Hiên mái tóc dài của cô, dắt cô đi lên lầu.

Vừa mới mở cửa ra, Long Tịch Bác còn chưa thấy rõ người vào là ai, chỉ nhìn thấy một bóng trắng thoáng qua, người khác đã nhào vào trong ngực của anh, làm nũng nói: “anh Bác! anh thấy em tốt không, biết các anh làm việc khổ cực, nên đem bánh ngọt đến cho các anh ăn nha.” Long Tịch Bảo vẻ mặt nịnh hót cười ngọt ngào, hôn nhẹ lên mặt Long Tịch Bác.

Long Tịch Bác nhíu đôi lông mày xinh đẹp: “Bây giờ không phải đang đi học sao?” Bên hỏi bên đem bé đặt ở ngồi trên đùi hảo.

“Người ta nhớ anh, nên tới nhìn anh mà, anh không nhớ em sao?” Long Tịch Bảo vô tội chớp chớp mắt, ủy khuất nói.

Long Tịch Bác véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô: “Lần sau muốn tới thì gọi Vương Phong đi đón em, đi một mình rất nguy hiểm, có nghe thấy không?”

“Biết biết, lắm lời giống y anh Hiên.” Long Tịch Bảo lầu bầu lẩm bẩm nói.

Long Tịch Bác xoắn lỗ tai của cô, nhẹ nói: “em nói ai lắm lời? Hả?”

“A……đau ….! anh Bác!”

……..

“Bánh ngọt, bánh ngọt, anh Kiệt đâu? em cũng mua phần cho anh ấy mà.”

“em để ý cậu ta sao? Thích cậu ấy?” Long Tịch Bác lạnh lùng hỏi.

“Nào có,người em thích nhất chính là anh và anh Hiên rồi mà, người ta chẳng qua là mua thêm vài cái mà thôi!”

“Hừ!”

Lúc này Phượng Kiệt đột nhiên gõ cửa.

“Vào đi” Long Tịch Hiên nhẹ nói.

“cậu Hiên, đến lúc đi họp rồi.” Phượng Kiệt cung kính nhắc nhở.

“Được, tôi lập tức đến.” Nói xong, Long Tịch Hiên nói với Long Tịch Bảo: “Bảo Bảo ở chỗ này ngoan ngoãn, anh họp xong sẽ trở lại, chúng ta cùng nhau về nhà biết không?”

Long Tịch Bảo đưa tay nhỏ bé giơ giơ: “anh yên tâm đi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở về mà.”

Long Tịch Hiên lắc lắc đầu cười, đi họp. Long Tịch Bảo vội vàng đem hộp đựng bánh mở ra, dùng muỗng nhỏ khoét một góc bánh đưa đến khóe miệng Long Tịch Bác, hưng phấn mà nói: “anh Bác, ha ha, xem ăn được không?”

Long Tịch Bác nhìn cô, há miệng, nuốt vào, thật ngọt......

Long Tịch Bảo nhìn Long Tịch Bác cau mày, thất vọng nói: “Ăn không ngon sao?”

“Ăn ngon, em cũng ăn đi!” Long Tịch Bác cầm lấy chiếc muỗng trong tay cô, bắt đầu cho công việc, Long Tịch Bảo từng ngụm từng ngụm một nhai nuốt, ngay cả kem dính miệng cũng không biết.

Long Tịch Bác mất hồn nhìn bé đáng yêu, thần xui quỷ khiến thế nào mà cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

“A…..”

Long Tịch Bảo trừng to mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại của Long Tịch Bác, môi của anh đang dán vô môi cô.

“Há miệng.” Giọng nói Long Tịch Bác khàn khàn mà hấp dẫn, Long Tịch Bảo nghe lời khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, Long Tịch Bác lập tức duỗi đầu lưỡi đi vào, hút lấy sự ngọt ngào của cô.

Không biết qua bao lâu, khi Long Tịch Bảo ngồi phịch trên người Long Tịch Bác, Long Tịch Bác mới lưu luyến kết thúc nụ hôn ngọt ngào này.

Đưa tay vỗ vỗ mái tóc dài của cô, khàn khàn nói: “Lần sau phải dùng mũi để hô hấp.”

Long Tịch Bảo còn ở trong trạng thái khiếp sợ, bọn họ vừa làm cái gì? Là hôn sao? Anh Bác hôn cô?

“Ơ?” Long Tịch Bảo đưa tay lau môi của mình, hồi lâu mới nói: “anh Bác, vừa rồi... anh hôn em phải không?”

“Đúng vậy, thì sao?” Long Tịch Bác buồn cười, bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng nắm trong tay mình.

Thì sao?

Anh hỏi cô thì sao, anh tại sao có thể hôn cô được, anh là anh của cô mà... A, đúng rồi, anh không phải là anh ruột, nhưng….

...

“anh Bác, đây là chuyện không đúng, chúng ta......”

Ánh mắt Long Tịch Bác tối sầm lại, lạnh giọng: “Đừng nói em là em gái của anh, em biết em không phải mà.”

“Nhưng... Chúng ta...” Long Tịch Bảo sững sờ nhìn anh.

“Hư, Tịch nhi, anh biết rõ em bây giờ không thể chấp nhận được chuyện này, thật ra thì em nên biết, anh và Hiên cùng thích em, em là người thông minh sao không biết chứ, Tịch nhi, đồng ý với anh, hãy suy nghĩ kĩ tình cảm mà em dành cho bọn anh, đừng trốn tránh và đừng sợ, được không? Dù gì đi nữa, anh và Hiên sẽ luôn bảo vệ em.” Long Tịch Bác nghiêm túc nhìn cô mà nói.

Nếu không để cô biết, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn đều cho bọn họ là anh ruột mình rồi.

Long Tịch Bảo ngốc lăng nhìn Long Tịch Bác, đúng vậy, cô biết, cô không phải ngu ngốc, bọn họ đối tốt với cô, cưng chiều cô, đã vượt qua ranh giới anh em rồi, huống chi cô và họ không có quan hệ máu mủ.

Nhưng cô không muốn thừa nhận, cũng không muốn tránh né, tâm cô cho là chỉ cần không nói ra mà có thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy, vĩnh viễn hưởng thụ bọn họ cưng chiều, bọn họ yêu thương thì thật tốt, nhưng......

Đây là chuyện sai cấm, hai người đàn ông cùng chung một cô gái, đây là sai. Mà cô lại càng không muốn lựa chọn ai trong bọn họ cả, đối với cô, đối với ai cũng bị tổn thương, cô không muốn lại càng tổn thương bọn họ thêm.

Long Tịch Bác ôm chặt cô vào sâu trong ngực: “Tịch nhi, anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ, để chấp nhận, nhưng em nên nhớ, môi của em, thân thể của em, lòng của em, chỉ có thể là của anh và Hiên, nếu như có một ngày em để cho người khác đụng vào, đến lúc đó, anh không biết mình đối đãi với em thế nào đâu, em hiểu không?”

Long Tịch Bảo vẫn đang sững sờ, anh đột nhiên nhéo cổ cô một cái, Long Tịch Bảo khổ sở kêu đau: “A...anh Bác…”

“Hiểu không?” Long Tịch Bác tàn nhẫn nói.

“Hiểu, đã hiểu.” Long Tịch Bảo sợ hãi trả lời.

Lấy được đáp án, Long Tịch Bác mới ngừng tay, lau đi dòng nước mắt sợ hãi của cô: “Tịch nhi, đừng quên lời em đã nói hôm nay.”

Long Tịch Bảo tựa vào trong ngực anh mà nức nở, bọn họ sau này sẽ ra sao?

Cô...

Mờ mịt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.