Ngày hôm sau Vân Trạch phát hiện bức tranh thược dược mình vẽ được treo trong thư phòng của Chung Hành.
Vị trí treo cũng khá bắt mắt, hầu như tất cả mọi người ra vào thư phòng Chung Hành đều có thể nhìn thấy.
Vân Trạch viết văn trong thư phòng của Chung Hành theo thường lệ, hôm nay có ba bốn vị văn thần tới. Vân Trạch vừa viết vừa nghe bọn họ đau xót nói một đống lời, Chung Hành thuận miệng ứng phó với bọn họ vài câu, trước khi rời đi bảo bọn họ bình luận về bức tranh thược dược trên tường.
Mấy vị đại nhân tuổi già sức yếu, híp mắt nhìn kỹ.
Bức tranh thược dược này quả thật không tệ, chỉ là trông không giống bút tích của Chung Hành, bọn họ nghĩ Nhiếp chính vương cũng không vẽ hoa gì hay chim chóc gì, e là do vị công tử xinh đẹp bên cạnh Nhiếp chính vương vẽ rồi.
Chung Hành như cười như không hỏi: “Chư vị đại nhân cho rằng bức tranh thược dược này thế nào?”
Một đại nhân trong đó nói: “Tuyệt vời! Rất tuyệt vời! Lão phu sống nửa đời người chưa từng thấy tác phẩm nào xinh đẹp như vậy.”
“Trong bách hoa, tên của nó là cổ xưa nhất, bức tranh ‘Thược Dược’ này sinh động tràn ngập linh khí, hẳn là do vị đại gia nào tạo ra.”
“…”
Vân Trạch nghe bọn họ thổi phồng một hồi, tâm tình Chung Hành không tệ, phất tay cho bọn họ đi xuống.
Khó trách Chung Hành muốn làm Hoàng đế, chỉ cần tay nắm trọng quyền, bảy phần cũng có thể thổi thành mười phần, đen cũng có thể nói thành trắng, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-be-nho-an-no-chua/543648/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.