Vân Trạch còn chưa ngủ, dù rất buồn ngủ nhưng cậu vẫn không ngủ được. Chung Hành còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không có thời gian ở bên cậu. Sẩm tối bỗng có một đống lông mềm nhảy lên giường, Vân Trạch sờ một cái phát hiện là bé mèo con mà Chung Hành nuôi. Hiện tại Hoan Hỉ đã lớn không ít, Thu Hâm mang theo nó bên người, ngày nào cũng chải lông cho nó, giờ trông nó béo béo tròn tròn, bộ lông trắng bóng loáng. Vân Trạch gãi đầu Hoan Hỉ lẩm bẩm: “Ở triều đại này nam tử thành thân cũng phải cưới tới cưới lui ư? Sau này huynh ấy gặp cha ta thì gọi là cha vợ? Còn ta gặp cha mẹ huynh ấy thì gọi cha mẹ chồng?” Không biết tại sao, trong lòng Vân Trạch cứ cảm thấy quỷ dị: “Tại sao phải là huynh ấy cưới ta? Ta cũng là nam mà.” Chẳng lẽ mặt này cũng được phân chia bằng quyền thế? Hoan Hỉ được Vân Trạch gãi thoải mái, nó vui vẻ xoay người, khoe cái bụng trắng như tuyết ra. Vân Trạch cứ cảm thấy mặt nào của Chung Hành cũng có vấn đề, cậu cho rằng mình nên tìm hai quyển Xuân cung xem thử, cậu khá ngây ngô với vấn đề này, miễn cho đến lúc đó mình bị Chung Hành trêu chọc. Thu Hâm đang tìm mèo khắp nơi, nàng bước vào từ bên ngoài: “Công tử có thấy mèo con đâu không ạ? Cậu đang bị bệnh, đừng để mèo con đè lên người.” Vân Trạch và Hoan Hỉ có chuyện muốn nói, cậu nhỏ giọng trả lời: “Không thấy, chắc là chạy đi đâu đó rồi.” Vân Trạch và Hoan Hỉ nói chuyện một lát lâu mới ngủ, một người một mèo ôm nhau, Vân Trạch vùi mặt vào bụng mèo. Ngày hôm sau Liễu Lâm lại tới bắt mạch cho Vân Trạch, Vân Trạch cảm thấy mình đã khỏe hơn rồi, có thể xuống giường đi lại. Liễu Lâm nói: “Công tử chỉ nên đi lại trong phòng thôi, đừng đến nơi khác, bên ngoài gió lớn, cơ thể cậu yếu ớt, chớ có hứng gió.” Vân Trạch thờ ơ đáp: “Được”. Liễu Lâm còn muốn dặn dò thêm vài câu, trong chăn đột nhiên xuất hiện một con mèo, lão bị dọa cho dựng râu: “Sao công tử lại giấu mèo trong chăn? Không biết nó nặng hay nhẹ, đừng cho nó giẫm lên ngực cậu.” Vân Trạch che Hoan Hỉ lại: “Không sao đâu, Liễu đại nhân, ta còn phải uống thuốc dưỡng bệnh bao nhiêu ngày nữa vậy?” “Ít nhất phải uống thuốc trong vòng nửa tháng,” Liễu Lâm nói, “Một ngày hai lần, một lần cũng không thể thiếu.” Vân Trạch cực kỳ ghét thuốc của thời đại này, bát thuốc đen kịt vừa đắng vừa chát, chỉ cần ngửi mùi thôi là Vân Trạch đã cảm thấy đau khổ, cậu nói với Liễu Lâm: “Liễu đại nhân, không thể giảm bớt lượng thuốc hả? Nếu còn uống tiếp nữa sợ là ta sẽ bị thuốc đắng chết mất.” “Không thể được.” Liễu Lâm nhìn xung quanh không có ai cả, lão nhỏ giọng nói với Vân Trạch, “Ngoại trừ chú ý đừng để mèo giẫm lên ngực, ban đêm càng không thể sinh hoạt vợ chồng với điện hạ, cơ thể công tử yếu ớt, tạm thời không chịu nổi chuyện này.” Vân Trạch ho khan: “Ta và Quận vương –” Liễu Lâm nói, “Công tử phải nhớ kỹ chuyện này, nếu điện hạ không biết tiết chế, qua hai ngày nữa cậu sẽ ho ra máu.” Hiện giờ Vân Trạch muốn ho ra máu đây này. Nhưng Chung Hành vui giận thất thường tính cách tàn bạo, nếu hắn một hai phải làm, chỉ sợ Vân Trạch không thể từ chối được. Liễu Lâm lại nhắc nhở thêm một câu: “Nếu không được thì chú ý đừng đè lên ngực, bằng không sẽ gãy xương sườn.” Vân Trạch không biết phải nói gì, đành gật đầu: “Cảm ơn Liễu đại nhân đã nhắc nhở.” Liễu Lâm biết rõ chỉ nhắc nhở một mình Vân Trạch thôi thì không được, bởi vì người nắm giữ quyền chủ động không phải là Vân Trạch, lúc lão rời khỏi vương phủ cố ý nói lại chuyện này với Chung Hành. Chung Hành không có phản ứng gì quá lớn, chỉ hờ hững gật đầu. Liễu Lâm hành lễ xong liền muốn rời đi, lúc này Chung Hành lại nói: “Nghe nói Liễu đại nhân không chỉ am hiểu chữa bệnh mà còn am hiểu chế hương?” Liễu Lâm không rõ tại sao Chung Hành lại hỏi chuyện này, chẳng lẽ muốn dùng hương liệu mưu hại Hoàng đế? Nhưng giờ Hoàng đế là con rối của Chung Hành, Chung Hành không cần dùng cách này để hại hắn ta. Do dự một lát, Liễu Lâm gật đầu. Chung Hành nói, “Lại đây.” Liễu Lâm cẩn thận đến gần Chung Hành, nghe hắn phân phó đôi lời. Lúc Vân Trạch dưỡng thương, không hề biết đến một ít thay đổi trong kinh thành. Vụ án Trưởng công chúa Hoài Thục cưỡng ép mua đất đai điền trạch của dân chúng Minh Đô đã kết thúc, vườn Cẩm Tú mới xây của bà ta bị lật đổ, toàn bộ đất đai được trả lại cho dân chúng, còn phải bồi thường cho dân chúng đã chết một khoản tiền lớn. An Lạc hầu không định làm chuyện này quá mức tuyệt tình, dù sao Trưởng công chúa Hoài Thục cũng là cô ruột của Hoàng đế, Hoàng đế về bên phe đối phương. Nhiếp chính vương đột nhiên nhúng tay vào, đầu tiên là hỏi tội Kinh Triệu phủ ngay từ đầu đã trốn tránh trách nhiệm, sau đó lại tước đi tước vị của Tức quốc công, cách chức một đám con cháu Lang gia. Trưởng công chúa Hoài Thục không chịu thuận theo, bà ta đang muốn vào cung cáo trạng với Hoàng đế, giữa đường bị thủ hạ của Nhiếp chính vương bắt giữ nhốt trong đại lao Hình bộ. Liễu Lâm vừa mới rời đi, một ám vệ đột nhiên tiến vào báo cáo: “Điện hạ, một nén nhang trước Hoàng đế xuất cung, ngài ấy đang trên đường đến phủ ngài.” Chung Hành biết đối phương đến vì chuyện Trưởng công chúa Hoài Thục. Trưởng công chúa Hoài Thục là hoàng thân quốc thích, cho dù phạm tội nghiệt lớn cũng không thể giết, đối phương có mưu phản cũng chỉ có thể nhốt cả đời. Đây là quy củ mấy trăm năm qua của Khế triều. Nhưng quy củ là quy củ, trong quy củ không thể tùy ý phế lập Hoàng đế đây này, nhưng có vài người làm việc không dựa theo quy củ. Chung Hành ra tay bắt Trưởng công chúa Hoài Thục, quan viên và thân thuộc bên hoàng đế đều lo lắng đề phòng, sợ Chung Hành mất hứng sẽ giết chết Trưởng công chúa Hoài Thục. Trưởng công chúa Hoài Thục có địa vị rất cao trong hoàng tộc, hôm nay Chung Hành dám khai đao với bà ta, nói không chừng ngày mai sẽ dám giết tất cả người trong hoàng tộc, bên phe Hoàng đế này không có ai hy vọng Chung Hành làm vậy. Chung Hành uống trà, sau một chén trà, xe ngựa dừng ở trước phủ Liêu vương, một thiếu niên mặc y bào màu vàng quả hạnh vội vàng đi vào, phía sau hắn ta là ba bốn gã thái giám mặc quần áo màu lam xám. Một lát sau Chung Ký được đưa đến trước mặt Chung Hành, Chung Hành ngồi ở trên cao, lạnh lùng nhìn Chung Ký: “Sao bệ hạ có thể tùy ý xuất cung?” Chung Ký nói: “Hoàng thúc, nghe nói thủ hạ của ngài bắt cô Hoài Thục, có việc này không?” “Nếu như ngươi đến cầu tình cho bà ta thì có thể hồi cung ngay.” Giọng điệu Chung Hành lạnh như băng, “Bà ta thân là công chúa hoàng tộc mà coi mạng người làm cỏ rác, lấy quyền tư khinh thường hình luật Khế triều, không chết khó có thể tạ tội.” Chung Ký hận Chung Hành thấu xương, rõ ràng mình mới là Hoàng đế, nhưng Chung Hành lại làm mưa là gió trên đầu mình, tất cả mọi người đều nghe Chung Hành. Lần này Trưởng công chúa Hoài Thục chỉ cưỡng chiếm đất đai của mấy trăm dân chúng, đâu có chém đầu bọn họ — cho dù chém đầu của đám tiện dân này cũng không được lấy mạng của trưởng công chúa hoàng thất. Trưởng công chúa Hoài Thục nghiêm khắc với bên ngoài, mấy năm nay ỷ được sủng ái vô pháp vô biên, chuyện gì bà ta cũng dám làm. Nhưng bà ta đối xử với Hoàng đế rất tốt, khi Hoàng đế còn là Khang vương, Trưởng công chúa Hoài Thục thường qua thăm hắn ta. Ở trước mặt Chung Hành, Chung Ký không dám biểu hiện bất mãn của mình ra ngoài, chỉ nói chuyện nhỏ nhẹ: “Cô là chị ruột của phụ hoàng ta, xin hoàng thúc nể mặt tiên đế tha tội cho cô lần này, sau này cô sẽ không phạm sai lầm lớn như thế nữa.” Chung Hành vẫn chưa mở miệng, Chung Ký đứng ngồi không yên: “Hoàng thúc, nếu ngài giết cô ta, tất cả người trong hoàng thất sẽ phản đối ngài. Thái Tổ hoàng đế từng hạ lệnh không cho phép con cháu hoàng thất tự giết lẫn nhau, Ung vương từng khởi binh mưu nghịch, kết quả chỉ bị giam cầm cả đời, so sánh lại chuyện cô ta làm quả thực không đáng là gì, chẳng lẽ ngài muốn vi phạm lời tổ tông sao?” Tuy rằng quan hệ huyết thống giữa hoàng tộc Liêu Châu và hoàng thất đã phai nhạt, nhưng bọn họ vẫn cùng một mạch, đều là con cháu của Thái Tổ hoàng đế. Chung Hành gõ mặt bàn: “Bệ hạ hồi cung đi, không có sự cho phép của ta thì không thể xuất cung.” Chung Ký gấp gáp: “Hoàng thúc–” Một tỳ nữ đi vào, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Chung Hành, Chung Hành phất tay bảo nàng đi xuống, không kiên nhẫn phân phó với người bên ngoài: “Mấy người các ngươi đưa Hoàng đế trở về.” Thái giám bên cạnh Chung Ký vội vàng đi vào dẫn hắn ta ra ngoài: “Bệ hạ, mời trở về.” Ngôi vị Hoàng đế vốn không phải của Chung Ký, mà là của đứa em còn nhỏ của Chung Ký, Chung Hành vừa đến Minh Đô liền phế ấu đế nâng đỡ hắn ta lên ngôi, Chung Ký biết rõ, hắn có thể đỡ mình lên ngôi cũng có thể phế bỏ mình. Cả kinh thành bị mây đen che mặt trời không thấy ánh sáng, một nửa văn võ đại thần trong triều chỉ biết Nhiếp chính vương, không biết Hoàng đế. Chung Ký hạ mình xuất cung, cuối cùng lại bị mời ra ngoài, trong lòng hắn ta cảm thấy nhục nhã, vừa ra khỏi cửa liền tát tiểu thái giám: “Thứ vô dụng!” Tiểu thái giám bị đánh sưng hai má thưa: “Bệ hạ để quần thần và hoàng tộc khuyên can Nhiếp chính vương đi ạ, chỉ dựa vào miệng lưỡi của một mình ngài hắn sẽ không nghe đâu, thân thể thiên kim của Trưởng công chúa ở trong tay hắn thêm một ngày sẽ phải chịu thêm một ngày khổ, không biết có thể sống sót ra ngoài không.” Chung Ký nói: “Mấy người Phùng Khôi đang nghĩ biện pháp, trước mắt Vĩ Châu khẩn cấp, Triệu Nghị bại trận liên tiếp, nếu như có thể cho hắn ta cút khỏi Minh Đô thì tốt quá. Quên đi, chúng ta không hồi cung, đi thăm thú Minh Đô một lát đã.” Đám thái giám phản đối: “Không được, nếu để Nhiếp chính vương biết –” “Hắn có thể giết trẫm à?” Chung Ký nói, “Trẫm là Thiên tử, chẳng lẽ không thể tự làm chủ?” Tính tình Chung Ký nóng nảy hẹp hòi, thích cố chấp làm chút chuyện kỳ lạ — đám hoàng đế hoàng tử và công chúa đều như vậy, bình thường không đánh thì mắng người bên dưới, các thái giám đều sợ hắn ta. Buổi chiều mặt trời vẫn còn nắng chói chang, gió cũng nhẹ, Vân Trạch thay quần áo xuống giường đi dạo, cậu mở cửa sổ ra: “Thu Hâm tỷ tỷ, ta có thể ra ngoài một lát không?” Thu Hâm cười lắc đầu: “E là không được, điện hạ không cho phép ạ.” Vân Trạch nói, “Bây giờ hắn đang bận, cho dù ta đi ra ngoài hắn cũng không biết đâu.” Thu Hâm bảo một cô nhóc đi truyền lời: “Tôi sai người hỏi điện hạ đã.” Tất cả mọi người trong phủ bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đều không dám tự làm chủ, đây là tác phong trước sau như một của bọn họ. Vân Trạch nhìn cây liễu nhỏ cách đó không xa ngoài cửa sổ đang nảy mầm: “Phủ Quận vương lắm quy củ quá.” Thu Hâm cười nói: “Không có quy củ thì không thành nề nếp. Đúng rồi, ngày đó cậu bị thương, lúc thay quần áo phát hiện có không ít đồ, nô tỳ đi lấy cho cậu.” Vân Trạch sắp quên mất trên người mình có những thứ gì, cậu gật đầu. Thu Hâm nhanh chóng mang đồ tới, có hà bao của Vân Trạch, khăn tay, còn có một sợi dây chuyền. Vòng cổ vàng nạm bảo châu này là Vương lão phu nhân cho, nam tử không thể đeo, đương nhiên Vân Trạch không thể đưa nó cho Chung Hành, cho người khác cũng không tốt lắm, Vân Trạch cất đi. Lúc Thu Hâm đi ra nhìn thấy Chung Hành, nàng hành lễ với Chung Hành: “Điện hạ.” Chung Hành gật đầu: “Ra ngoài đi.” Vân Trạch xoay người lại: “Quận vương?” Chung Hành đè bả vai cậu lại: “Muốn ra ngoài?” “Ở trong phòng mãi nên hơi buồn bực.” “Đại phu nói ngươi không thể hứng gió, hai ngày nữa hẵng ra ngoài.” Chung Hành nói, “Buổi sáng sao không uống hết thuốc?” Vân Trạch xấu hổ: “Đắng lắm, ta uống thuốc nhiều ngày lắm rồi, hôm nay không thể uống tiếp nữa.” Vân Trạch cảm thấy cả người mình đang tỏa ra mùi thuốc, cậu giơ tay áo lên: “Huynh ngửi thử đi, trên người ta đều là mùi thuốc, nếu uống tiếp nữa ta sẽ biến thành nhân sâm tinh hoặc linh chi tinh mất.” Chung Hành cầm cổ tay Vân Trạch, nhẹ nhàng ngửi bên trong cổ tay cậu. Quả thật có mùi thuốc, nhưng Chung Hành không chán ghét mùi này, mà hắn còn cảm thấy mùi vị này rất thoải mái, chút đắng chát trộn lẫn mùi thơm rất nhạt trên người Vân Trạch, sống mũi Chung Hành cọ vào trong cổ tay cậu, đè lên làn da trắng nõn: “Không ngửi được gì hết.” “Có mà.” Mới vừa rồi Thu Hâm và các tỳ nữ khác đứng gần đều ngửi được, Vân Trạch nói, “Có lẽ trên tay áo này không có.” Cậu thu tay trái về, giơ tay phải đến trước mặt Chung Hành: “Trên tay áo này chắc chắn có.” Chung Hành vén tay áo rộng thùng thình cậu lên cao, từ ngón tay đến lòng bàn tay rồi đến cánh tay gầy gò, sống mũi lạnh lẽo lướt qua làn da mềm mại tuyết trắng, mùi thơm ấm áp lẻn vào trong phổi: “Vẫn không ngửi được mùi gì.” Vân Trạch nói, “Quận vương, có phải hôm nay huynh không ngửi được mùi gì không?” “Trong lồng hun khói là Tô Hợp hương.” Vân Trạch thật sự không lừa Chung Hành, cậu tự ngửi tay áo của mình, có mùi thuốc thật mà. Chung Hành đè bả vai cậu lại: “Đừng nhúc nhích.” Vân Trạch không động đậy nữa. Chung Hành cúi đầu vùi vào cổ Vân Trạch: “Mùi ở chỗ này nồng hơn chút, có thể ngửi được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]