Không biết cớ gì mà Vân Trạch luôn cảm thấy ngủ ở chỗ của Chung Hành còn ngon hơn ngủ trong nhà mình, giấc ngủ của cậu hơi nông, nửa đêm sẽ giật mình tỉnh giấc vì tiếng động nào đó, nhưng ngủ ở chỗ Chung Hành lại không có phiền muộn này.
Có lẽ là giường của người khác thoải mái hơn giường của mình.
Vương Hi Hách còn đang ở trong phủ, Vân Trạch thức dậy rửa mặt thay quần áo rồi vội vàng trở về.
Còn chưa đi tới cửa viện, chỉ cách mỗi bức tường mà Vân Trạch đã nghe được tiếng cãi vã bên trong.
“… Ngươi là anh của em ấy thì sao chứ? Ta cũng là anh của em ấy đây này.”
“Ồ? Em ấy giấu ta đi khắp nơi nhận anh trai à? Em ấy gọi ngươi là anh lúc nào thế?”
Nghe giọng là biết của Vương Hi Hách và Vân Dương.
Tính tình Vân Dương ngang ngược, Vương Hi Hách cũng là thiên chi kiêu tử, bình thường hai người đều thích ra tay với người khác, lúc Vân Trạch đi vào thì thấy mắt phải của Vân Dương bị đánh xanh tím, mũi Vương Hi Hách thì đang chảy máu.
Vân Dương cao lớn hơn Vương Hi Hách, võ nghệ của gã cũng mạnh hơn chút, gã nắm lấy cổ áo Vương Hi Hách ấn người lên tường, giơ nắm đấm muốn đập xuống đầu Vương Hi Hách.
Tỳ nữ không dám đi đến ngăn cản, hình như Đương Quy bị đạp trúng, đang cà nhắc ở bên cạnh can ngăn.
Vân Trạch vội vàng chạy vào ngăn cản: “Hau người dừng tay lại đi!”
Vân Dương buông cổ áo Vương Hi Hách ra, gã vỗ vỗ tay nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-be-nho-an-no-chua/543620/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.