Chung Hành nhận thư do kẻ hầu trong Vân phủ dâng lên, Hứa Kính đi tiễn người ra ngoài.
Chờ Hứa Kính quay lại thì nhìn thấy Chung Hành ném thư sang một bên.
Hứa Kính vội vàng nhặt lên xem, đọc nhanh như gió, lão nói: “Điện hạ, nếu Vân Thường Viễn đã có ý này, sao ngài không thuận nước đẩy thuyền thu lễ vật luôn? Bằng không chờ khi Phụ quốc công đến kinh thành, địa vị của Vân tiểu công tử nước lên thuyền cao, đến lúc đó sẽ có cục diện khác.”
Hứa Kính không biết Vân Trạch có ý nghĩ này không. Nếu Vân Trạch không có, vừa hay để An Lạc hầu làm kẻ ác, tránh ngày sau cậu ghi hận Chung Hành có suy nghĩ gian dối.
Chung Hành khoanh tay đứng đấy, cửa sổ trong phòng mở toang, từng làn gió lạnh ùa vào từ bên ngoài thổi tan ấm áp trong gian phòng.
Lúc Vân Trạch trở lại chỗ ở, Đương Quy vội vàng nghênh đón: “Công tử, sao đêm qua cậu không trở về vậy? Tôi lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ, sợ cậu xảy ra chuyện gì.”
Vân Trạch lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu. Đương Quy, ngươi nghỉ ngơi vài canh giờ đi.”
Đương Quy theo sau Vân Trạch: “Sáng ra lão gia đã phái người đưa tới hai gã sai vặt và bốn tỳ nữ, nói là để hầu hạ công tử. Mặt khác còn có mấy thước lụa, một ít dụng cụ vàng bạc và hương liệu, lá trà. Lão gia bị sao vậy nhỉ?”
Vân Trạch cũng không biết, chỉ có thể cho rằng là do Chung Hành: “Cha phát hiện ta quen Thụy quận vương, có lẽ lo lắng việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-be-nho-an-no-chua/543610/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.