Bịch một cái, nghe như tiếng vật nặng rơi xuống đất. Chuyện gì thế nhỉ?
Âm thanh chỉ vang lên một lần rồi im bặt… im lặng đến đáng sợ.
Thò đầu ra khỏi chăn, thở sâu, trốn tránh như đà điểu cả buổi, trời cũng đã tối mất rồi.
Tôi tự an ủi mình: không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Đâu phải là chưa từng hôn bao giờ. Có thể đây chỉ Lẫm Lẫm nghịch dại thôi… Đúng vậy… Nhất định là vậy…
Vô thức sờ sờ môi, hơi thở nóng rực của Lẫm Lẫm vẫn còn phảng phất nơi ấy… A… Tôi đang nghĩ cái gì vậy…
“Ục~~” Mặt mày sa sầm, bao tử không hề quên trách nhiệm mà thảm thiết kêu lên.
Bên ngoài không chút tiếng động.
Hay Lẫm Lẫm đi rồi?
Mở cửa, ló đầu ra ngoài. Không có ai.
Khi đến phòng khách liền thấy một dáng người nằm bẹp trên sàn nhà.
“A… Lẫm Lẫm!” Tôi gào lên.
Chẳng lẽ ban nãy chính là tiếng ngã của thằng bé sao?
Tôi chạy đến, đỡ nó dậy!
Trời! Nóng quá, lẽ ra khi thoa thuốc cho nó, tôi phải phát hiện ra mới phải! Chết tiệt!
“Ưm…” Lẫm Lẫm rên rỉ.
“Lẫm Lẫm… Lẫm Lẫm… Con có sao không?” Tôi sốt ruột.
“Nước…” Lẫm Lẫm trông thật yếu ớt.
“Nước… Được được.”
Nước… Nước… Tôi cuống quýt chạy đi rót nước. Lẫm Lẫm từ nhỏ đến lớn rất ít bệnh tật, nhưng mỗi lần sinh bệnh đều rất nặng. Gay go rồi!
Rót nước xong, tôi vội vã nâng nó dậy, đưa cốc đến bên miệng nó.
Lẫm Lẫm vô thức uống nước xong, thì từ từ thiếp đi.
Tôi ngồi trên sàn nhà. Lảm sao bây giờ?
Kéo nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-a-goi-ba-di/192928/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.