Trong mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn thấy mấy cây kẹo bông đang bay qua bay lại…
Màu xanh nhạt nói: “Hắc, tôi có đáng yêu không?” Nói xong thì đưa tay chống hông. Trên căn bản thì nó làm gì có hông, nhưng dựa vào tư thế có thể dễ dàng đoán được.
Màu hồng phấn nháy nháy mắt vài cái: “Có muốn ăn tôi không?” Nói xong bay đến thơm tôi một cái.
Màu xanh nhạt xấu hổ che mặt, thỏ thẻ rất nhỏ vẫn đủ để tôi nghe được: “Anh còn chờ gì nữa?”
Nghe lời mời gọi kiểu ấy, tôi đương nhiên không thể chần chừ, lao đến cắn…
Ừm… rất mềm nha…
Bỗng nhiên… kẹo bông đâu không thấy.
Xuất hiện trước mắt lại là gương mặt phóng đại của Lẫm Lẫm, nó lấy tay lay lay tôi: “Dậy dậy!”
Trở mình, không để ý đến nó, tiếp tục ngủ… Kẹo bông à, Đừng đi mà~~~
Lay càng lúc càng mạnh, xem ra tôi không chịu tỉnh thì nó nhất định không dừng lại.
Tôi tức, trở người lại, trừng mắt nhìn nó, hung hăng nói: “Kẹo bông!”
Mặt nó đột nhiên đỏ lên, sau đó xoay đầu nói “Ăn điểm tâm đi!” Dứt lời liền bước nhanh ra ngoài.
…
Tại bàn ăn.
Tôi nhìn Lẫm Lẫm. Chuyện quái gì vậy? Từ nãy đến giờ nó vẫn không nói lời nào.
Nó không nhìn tôi, chỉ cúi đầu ăn bữa sáng của mình, gương mặt như dán chặt xuống cái dĩa.
Trong đầu tôi bấy giờ chợt xuất hiện một hình ảnh.
Mặt Lẫm Lẫm không thấy đâu nữa, mà chỉ có một cái dĩa úp lên trên. Trên dĩa còn có hai quả trứng, một miếng giăm-bông.
Sau đó thằng bé trong bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-a-goi-ba-di/192922/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.