Nghiêng qua nghiêng lại trên ghế salon.
Thời gian trôi đi còn chậm hơn sên. Còn lâu mới đến bữa trưa. Thật là chán quá mà!
Nhìn cánh cửa thông qua văn phòng bên cạnh…
Trầm tư…
Đằng nào cũng sắp chán chết đến nơi, hay là chạy qua lôi một ít giấy tờ duyệt luôn thể.
Tôi lặng lẽ đi thẳng đến cánh cửa. Tuy rằng tên Trần Phúc kia bảo Lẫm Lẫm không có ở công ty. Nhưng ai biết thằng bé đã về hay chưa, làm việc gì cũng cần cẩn thận mà. Thế nên tôi khẽ đẩy cửa, lấp ló qua khe. Tốt, bàn làm việc không có ai. Tôi mừng thầm trong bụng.
Còn chưa kịp hạnh phúc được mấy giây, một giọng nói quen thuộc đã vang lên: “Anh đang làm gì đấy?”
“A!” Tôi giật bắn mình, lùi về phía sau, hai chân luống cuống, thoáng cái đã ngã bẹp xuống đất.
Cái bàn tọa đáng thương của tôi!
“Anh lén lút làm gì vậy?” Lẫm Lẫm, cái tên nhóc xuất quỷ nhập thần này.
“Ai lén lút? Ở đây phong cảnh đẹp, ba xem phong cảnh một chút không được sao?” Nực cười, ai dám nói tôi lén lút? Tôi trước giờ vẫn rất quang minh chính đại.
Gạt bàn tay đang đưa ra của nó sang một bên, tôi tự mình đứng dậy. Oai phong đến trước bàn làm việc của Lẫm Lẫm, lấy một xấp giấy tờ, rồi oai phong bỏ đi.
Lúc đi ngang qua thằng bé, còn “Hừ” một tiếng cho nó nghe.
Khi tôi đang hào hứng đi đến cửa, thì đột nhiên bị kéo ngược trở lại.
Xoay người… sau đó nhờ ơn cái thứ mà vật lý học vẫn gọi là quán tính… tôi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-a-goi-ba-di/192920/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.