Suy nghĩ một chút, chưa vội lên tiếng, Miên cần phải xem bản hợp đồng kia viết gì.
Thấy vẻ ngần ngại bối rối của Miên, Đình Sơn hối thúc cô về bản hợp đồng.
- Cô có thể cầm bản hợp đồng về nhà và xem xét\, tôi đang cần gấp nhưng không có nghĩa là sẽ hối thúc hay cưỡng ép cô.
- Vậy anh cho tôi về nhà\, tôi nói thật là chữ nghĩa cũng không có nhiều\, tôi đọc hiểu rất chậm\, tôi sẽ đọc và trả lời anh sau\, được chứ?
- Mời cô.
Đình Sơn rút hai tay ra khỏi túi quần, đưa tay ra phía trước mời Miên đi về phòng làm việc của mình, sau đó anh cầm hợp đồng đưa cho cô.
- Tôi sẽ đích thân đưa cô về\, chiếc xe đạp của cô rất tiếc đã bị hỏng nặng\, nếu còn sửa lành được tôi sẽ mang trả cho cô sau.
- Ấy không cần đâu\, anh cứ trả cho tôi\, tôi dắt bộ về cũng được\, dù sao ngày mai tôi còn phải có xe chở hàng đi bán.
- Tôi sẽ cho người phụ giúp cô\, xem như do tôi chủ quan\, tài xế của tôi cũng không nhìn thấy cô\, cũng không bóp còi xe\, gây tai nạn cho cô\, cô yên tâm\, chúng ta về thôi.
Tất cả mọi người trong gia tộc họ Ngô đều bàng hoàng khi đích thân chủ tịch Đình Sơn đưa cô gái quê mùa kia về nhà, họ còn đứng tụm 5 tụm 3 để bàn tán chỉ trỏ, nhưng họ không nói xấu Miên, chỉ là họ thắc mắc chưa có cô gái nào được chủ tịch đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950712/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.