Hai mẹ con ôm nhau mừng tủi, trong ngực trái của Miên cũng biết rằng, lần đầu tiên đón tết ở một nơi xa, nhưng lại vui và hạnh phúc hơn nhiều với cuộc sống trước đây trong ngôi nhà lợp mái ngói đó.
Chiều 30 tết, gia đình Miên nhận được món quà từ Đình Sơn, nào là bánh kẹo, hoa quả, quần áo mới cho hai đứa nhỏ, và một chiếc xe đạp mới được trả lại cho cô, nhìn thấy thư ký Vĩnh mang tới cô liền hốt hoảng, từ chối mãi không được, cô không muốn mắc nợ người ta, mẹ cô luôn dặn dò cô những điều nằm lòng, đói cho sạch rách cho thơm, cô không thể để người ta thấy mình nghèo mà ban phát sự thương hại mãi được, cô đành phải lò dò lấy máy điện thoại gọi cho Sơn trách móc.
- Anh Sơn\, sao anh toàn tự cho mình cái quyền quyết định mọi thứ như vậy chứ?
- Cô Miên đấy à? cô vừa nói gì\, tôi không hiểu cho lắm.
- Anh bảo với người của anh mang đồ tới đây cho tôi có phải không?
- À đúng rồi\, quà tết của tôi thôi\, cô nhận lấy đi\, cô cũng chuẩn bị đi\, lát tôi đến đón cô nhé! tạm biệt.
Đình Sơn không dám nói thêm vì sợ càng kéo dài thời gian Miên sẽ từ chối thành ý của mình, tuy mới tiếp xúc với cô nhưng anh hiểu, tuy nghèo và khó khăn, nhưng Miên là người có danh dự và lòng tự trọng rất lớn, nếu không khéo và không có lý do chính đáng, cô sẵn sàng mắng anh không thương tiếc, tuy là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950707/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.