Bé Hạ thấy mẹ khóc sắp ngất đi, vội vàng chạy đến cạnh Miên, đưa bàn tay nhỏ bé ôm lấy tấm lưng của mẹ, mà an ủi, mà xin lỗi.
Cảnh tượng bi thương ngay đêm 30 tết, thật khiến ai chứng kiến cũng cảm thấy nhức lòng, phải đến khi bà Gấm bảo Miên dừng khóc, bà tha thứ hết cho cô, Miên mới lặng lẽ ngồi xuống bế lấy con gái vào lòng.
- Miên à\, con kể ra chuyện này\, mẹ còn thấy đau lòng hơn\, thà con mồ côi\, chồng chết\, không còn ai thân thích\, thì còn nhẹ lòng mà sống\, chứ cái chuyện tày đình mà chồng con gây ra\, mẹ nghe xong còn phẫn nộ thay cho con\, thôi mẹ không trách không giận\, từ nay mẹ không nhắc đến chuyện buồn của con nữa\, mẹ con mình nương tựa vào nhau để sống\, con có hiểu mẹ nói không?
- Mẹ ơi\, con xin lỗi.
- Thôi nào\, mẹ mới phải xin lỗi vì không hiểu cho con\, chưa ăn cơm có phải không? Vào trong bếp đun thức ăn lên\, rồi ăn cho nóng\, nhanh không đói.
- Mẹ à\, con không sao đâu\, con không đói\, con chỉ muốn mẹ khỏe mạnh\, mẹ ở bên con\, để con được chăm sóc cho mẹ.
- Ớ hay cái con bé này\, mẹ khoẻ rồi\, khoẻ lắm\, con đừng nhõng nhẽo\, nhà có khách kia kìa.
Lúc này Miên mới choảng tỉnh, giật mình nhớ đến cái anh chàng nhà giàu, đang đứng phía sau lưng, và chứng kiến tất cả bi kịch trong cuộc đời của cô, Miên bối rối, xấu hổ, đứng dậy nhìn Sơn, không biết phải đuổi khách thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950702/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.