Bầu trời Luân Đôn xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp. Ngô Tranh nằm trên sân cỏ, ly cafe vừa mua trong cửa hàng vẫn đang còn hơi nóng, âu yếm cái máy ảnh trước ngực. Nàng híp mắt, từ kẽ tay nhìn từng làm mây trắng, nhếch miệng cười thích thú.
Ngô Tranh đến Luân Đôn đã gần nửa tháng, vẫn chưa quen thuộc với thành phố này. Lúc này, cô khá rãnh nên từ sông Thames đi đến sân trường Kinh Tế Chính Trị ở trung tâm thành phố Luân Đôn. Đứng ở cửa, nhớ lại trường đại học này có vẻ đã cho ra rất nhiều doanh nhân kinh tế chính trị, vì không quan tâm nhiều đến nó, nên Ngô Tranh tất nhiên cũng không thèm nhớ tên của họ là gì. Nhìn kỹ cái trường học này, cảm giác chữ viết tắt của nó khá buồn cười, LSE. Nếu đổi chỗ hai chữ cuối, không phải thành LES sao?
Nghĩ như vậy, Ngô Tranh liền cười lên.
Sân trường không lớn, nhưng đầy đủ phương tiện, kiến trúc cũ nhưng thiêng liêng, rất nhiều học sinh ôm sách vừa nói vừa cười đi qua lại, thanh xuân tràn trề.
Tính tình Ngô Tranh lương thiện cũng bị cuốn hút, cô cầm máy ảnh, nhìn đỉnh kiến trúc hòa với màu trời, rồi chụp những khuôn mặt đang tươi cười của đám sinh viên.
Ngô Tranh thích chụp ảnh. Với Ngô Tranh mà nói, chụp ảnh giống như thế giới phép thuật của Harry Potter, có thể ngay lập tức lưu giữ mọi thứ mãi mãi.
Két...............
Tiếng phanh xe sắc bén vang lên.
Ngô Tranh dời ống kính qua, một chiếc xe thể thao màu xám bạc đậu ở ven đường, nhìn phần sau đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/190769/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.