Rời khỏi phòng Kỷ Bác, cũng hơn mười một giờ, lễ tình nhân cũng sắp qua khỏi, nếu như không thể trở về trước mười hai giờ, Ngô Tranh chắc chắn sẽ thất vọng.
Nghỉ như vậy, trong lòng Kỷ Niệm như lửa đốt, cô đi thiệt lẹ, bất ngờ bị Tôn Vân Viễn níu lại.
Kỷ Niệm bực bội, hận không thể đem người đàn ông này ném tới một thế giới khác, cô hung hăng hất tay Tôn Vân Viễn ra, tức giận nhìn anh ta, gầm nhẹ: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm phiền tôi, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, làm tôi thấy chén ghét."
Tôn Vân Viễn cố chấp nắm tay Kỷ Niệm, trong mắt mang theo một chút tuyệt vọng và oán hận: "Niệm Niệm, anh không muốn để em hận anh! Em đừng ép anh! Đừng ép anh để em hận anh."
Kỷ Niệm không chút do dự lần nữa mạnh mẽ bỏ qua anh, trừng mắt nhìn, ánh mắt như tóe lửa: "Câu này, là tôi nên nói mới phải." Dứt lời, chỉ vào Tôn Vân Viễn, trừng mắt, gằng từng chữ: "Ðừng đi theo tôi."
Tôn Vân Viễn cũng không đuổi theo, ở phía sau nhìn bóng dáng Kỷ Niệm biến mất trong thang máy.
Dù uống một ly rượu mạnh, nhưng đối với người từ 18 tuổi đã ngâm mình trong ruợu chẳng là gì, đúng là hơi có lâng lâng một chút. Vào hầm để xe, lên xe, nhấn ga, chạy mất.
11h tối, ở trung tâm thành phố vẫn còn náo nhiệt, trên đường xe cộ rất đông. Kỷ Niệm tận dụng mọi thứ trên đường để phóng nhanh, lúc này, mới cảm giác thấy khu nhà của Ngô Tranh cách trung tâm thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420669/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.