Bên đây Kỷ Niệm nhanh chóng chạy tới sân bay, Lâm Ức và phó tổng giám đốc công ty đang chờ, thấy Kỷ Niệm lập tức đi tới. Mọi người đi vào kiểm tra an ninh rồi lên máy bay.
Máy bay cất cánh, Lâm Ức nhịn không được nhìn Kỷ Niệm đang nhoẻn miệng cười hoài. Toàn thân Kỷ tổng của cô đang tỏa ra mùi lẩu, thật đáng ngạc nhiên. Xưa giờ cô ấy chỉ ăn mấy món Tây ở gần công ty, hoặc bữa trưa đơn giản, hôm nay biết có hội nghị cổng đông quan trọng mà còn đi ăn lẩu.
Kỷ Niệm cảm giác được ánh mắt Lâm Ức đang nhìn cô, quay qua hỏi: "Mùi vị rất nặng sao?"
"Vâng." Lâm Ức gật đầu.
"À." Kỷ Niệm cười rộ lên, "Tôi nhờ cô mua quần áo cô có mua chưa?"
Lâm Ức lại gật đầu, nhấc cái túi trong lên đưa cho Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm cười cầm lấy, tâm tình rất tốt.
Máy bay đã lên độ cao ổn định, Kỷ Niệm mở dây an toàn đi vào wc, thay đồ, chải tóc. Ngửi thấy mùi lẩu trên tóc, liền cười ấm áp, xịt nước hoa.
Bữa ăn chỉ đơn giản như vậy, làm tâm trạng Kỷ Niệm rất tốt.
Cô không nhớ rõ từ lúc nào, những bữa ăn của cô đều trở nên có mục đích. Tiệc rượu linh đình, nụ cười dối trá, làm cô khó chịu. Thật ra, nụ cười chỉ là công cụ, muốn sống tốt cũng cần có kỷ năng phải không?
Chuyện làm cô vui là Ngô Tranh của cô vẫn thuần khiết như vậy, thậm chí còn hờ hững hơn bốn năm trước. Giống như thời gian tàn nhẫn, cái phức tạp của xã hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420654/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.