"Các vị có muốn yêu cầu bài hát không?" Người phục vụ quán bar nhìn thấy cả bàn đều trầm mặc, nên cầm giấy viết xuống.
"Không cần, cám ơn." Vân Viễn cười nhạt với nhân viên phục vụ gật đầu, từ chối.
"Chờ một chút!" Kỷ Niệm chợt đứng dậy, chăm chú nhìn nhân viên phục vụ muốn rời khỏi: "Hát một mình cho tôi!"
"Kỷ Niệm!" Vân Viễn tức giận, liền kêu tên đầy đủ Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm muốn làm gì đây? Cô gái kia làm em tổn thương, không lẽ em không hề có một chút nào oán trách hay hận cô ta! Em còn muốn cùng cô gái kia dây dưa nữa sao!
Ninh Tường nhìn vẻ mặt Vân Viễn vô cùng tức giận, liền bình tĩnh kéo góc áo Vân Viễn, dùng ánh mắt ra hiệu, để cậu ấy đừng nói chuyện.
Kỷ Niệm căn bản không nghe được Vân Viễn nói gì, cô đã sớm chìm đắm vào thế giới của mình. Ngón tay cô nhịp theo ca khúc, tiếng Anh được, tiếng Trung càng hay. Từ khi về nước đến nay, lần đầu tiên cô nghe em ấy hát tiếng Trung.
Kỷ Niệm chọn một bài hát, rồi nhìn phục vụ: "Bài này."
Nhân viên phục vụ cố gắng nhìn dưới ánh đèn mờ, xác nhận: "<<Thật sao>> của Mạc Văn Úy phải không ạ?"
"Đúng." Kỷ Niệm liền gật đầu.
Trên sân khấu, Ngô Tranh không dám ngẩng đầu lên. Kỷ Niệm chọn bài hát xong cũng nhắm mắt cúi đầu, kiềm nén sự chua sót như sóng triều dâng lên trong cơ thể.
Cô luôn nghĩ khi tìm thấy Ngô Tranh, cô sẽ giày vò em ấy, làm sao để Ngô Tranh biết cô hận, cô oán giận, cô cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420647/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.